|
BÁT NƯỚC
LÃ
Nếu
hôm nay có một linh mục, giám mục, hồng y, hay giáo hoàng đến
thăm gia đình bạn trong tư cách một người thân, hoặc người bạn,
thì tôi sẽ định cho những vị ấy uống gì? Rượu mạnh, rượu chát,
trà quí, cà phê hảo hạng, nước ngọt, hoặc nước lọc. Tôi nghĩ là
tất cả. Tất cả những gì là quí giá, đắt tiền, ngon, lành, và bổ.
Lý do đơn giản, vì không những họ là một người bạn, người thân,
mà còn là người bạn, người thân có địa vị cao cả trong giáo hội.
Một cách tương tự, nếu một người bạn thân của gia đình tôi là
bộ trưởng, tổng trưởng, thủ tướng, tổng thống, thì cách thức đón
tiếp cũng mang một hình thức trang trọng như vậy.
Ngược
lại, nếu cũng là một người bạn, mà là người tầm thường. nghèo
khổ, và thường ngày vẫn quen nhau thì sao? Thì thế nào cũng xong,
nước lã đun sôi, hoặc nước trà bình thường thôi. Ở đây, thì lý
do đơn giản là, chỗ quen biết, và bạn bè bình dân lâu năm.
Cũng
là một người bạn, cũng là một hình thức thăm viếng, nhưng có hai
lối cư xử, đón tiếp, mà sự cách biệt ấy không gì khác, chỉ là
vì cái địa vị của một người. Chính vì nhìn nhau bằng cặp mất “địa
vị” như vậy, cho nên đức tin của tôi không trưởng thành, và không
phát triển. Và cũng vì lối nhìn ấy, mà Chúa Giêsu cũng bị tôi
đối xử một cách bất công, nếu không muốn nói là coi thường, và
rẻ rúng. Vì có bao giờ “chúng tôi có bao giờ thấy Chúa khát mà
cho uống đâu” (Mt 25:37). Nhưng rồi Chúa Giêsu đã trả lời cho
những kẻ hỏi ngài, người lành cũng như kẻ dữ: “Khi các ngươi làm
việc ấy cho một kẻ bé nhỏ trong anh em ta đây, là các ngươi đã
làm cho chính ta” (Mt 25:40).
Những
anh em bé nhỏ của Chúa. Thật khó mà tưởng tượng được, một người
nghèo đói, tàng tật, vất vưởng đầu đường xó chợ kia lại là chính
Chúa. Và cũng chính vì Chúa như thế, nên ít người đã nhận ra ngài.
Vì chỉ có ngài mới có thể nói với tôi: “Kẻ nào cho một trong những
kẻ bé mọn này uống chỉ một bát nước lã mà thôi với danh nghĩa
là môn đệ, thì qủa thật, thầy nói với các con, người ấy không
mất phần thưởng đâu” (Mt 10:42).
Thì
ra thế, bát nước cho một người bé mọn vì Chúa sẽ chẳng mất phần
thưởng. Và kẻ bé mọn thì chung quanh tôi có đầy: Những người tàng
tật tinh thần và thể xác. Những người nghèo đói tình thương và
cơm bánh. Những người bị bõ rơi và quên lãng. Những người bị hà
hiếp và chèn ép. Những trẻ thơ không cha mẹ, không người thân
thuộc. Những cô nhi và quả phụ. Những nạn nhân chiến tranh và
lòng thù ghét của đồng loại. Tóm lại, những người mà Chúa Giêsu
bảo là bạn hữu của Chúa thì không hiếm. Nhưng cái khó là làm sao
nhận ra họ, nhận ra họ là chứng nhân, là kẻ được Chúa sai đến
với mình. Vì bao lâu không nhìn ra cái ấn tín chứng nhân nơi họ,
không nhìn ra ý nghĩa của lần gặp gỡ với họ, tôi sẽ không nhận
ra họ, và cũng không bao giờ chấp nhận cái sứ vụ của người sai
họ đến với mình.
Không
nhận ra họ, và không nhận ra sứ vụ của họ, là chối bỏ người sai
họ. Như việc người ta chối bỏ môn đệ của Chúa. Trường hợp ấy,
làm gì có nước mà cho uống, vì đã không coi họ như những người
thân thiện, những đại diện của đấng đã sai họ, làm gì tôi có thể
vui lòng và tiếp đón họ.
Thật
vậy, ai cũng biết rằng tự nó, bát nước lã không đem lại công trạng
để được tưởng thưởng. Nó cũng chẳng có lý do được phần thưởng
đời đời như thánh Mátthêu đã ghi trong bối cảnh của ngày chung
thẩm, trong đó một trong những lý do người lành được thưởng vì
đã cho một người bé mọn một bát nước lã. Cũng như một trong những
lý do kẻ dữ phải đọa đầy, vì đã từ chối không cho anh chị em nhỏ
bé mình một ly nước khi họ khát (xem Mt 25:46).
Nhưng
lý do để người lãnh thưởng và kẻ bị chúc dữ vì những bát nước
là vì đã cho “những kẻ bé nhỏ nhất trong anh em ta” và “vì họ
là môn đệ ta”. Thái độ đón tiếp ấy, cái nhìn tâm linh ấy là những
gì Chúa Giêsu muốn được nhìn thấy trong sinh hoạt của tôi, và
trong cách cư xử, đối đãi hằng ngày với nhau của tôi. Đây là một
cái nhìn xuyên thấu tâm hồn, phát xuất từ đức tin và đức mến hành
động. Điều mà có thể làm cho chúng ta khám phá ra Chúa Giêsu trong
những anh chị em chung quanh mình. Không phải vì cái vỏ bên ngoài,
hay địa vị xã hội, hoặc giáo hội, mà là người đó là hình ảnh,
là hiện thân, là sứ giả của Chúa Giêsu. Cũng với lối nhìn ấy,
chúng mới có thể tiếp đón mọi người đến với tôi thường ngày, và
nhìn ra họ là “sứ giả”, là môn đệ được sai tới từ Thiên Chúa đến
với tôi trong bối cảnh này, trong tình huống ấy, và trong thời
điểm ấy. Nhận ra họ, và qua họ nhìn thấy Chúa, lúc ấy, tôi sẽ
đón tiếp họ và qua họ, đón tiếp Chúa.
Như
vậy, khi Chúa Giêsu lấy đơn vị một bát nước, và một người anh
em hèn mọn nhất, để đo lường và cân nhắc thái độ đón tiếp của
tôi dành cho nhau, cũng như tình cảm mà tôi dành cho anh chị em
mình là như nhắn gửi tôi rằng, trong hoàn cảnh nào, và trong bất
cứ ai, thì Chúa Giêsu vẫn có mặt, và đến với tôi. Ngài đến không
chỉ để ban thưởng, mà còn để xin tôi, mong đón nhận nơi tôi một
lời an ủi, một nụ cười thông cảm, và một ánh mắt yêu thương. Như
một người đang đi đường nhận được bát nước giải khát vậy.
Chúa
Giêsu cần an ủi không? Và Chúa Giêsu cần được khuyến khích không?
Có chứ. Chúa Giêsu đã chẳng nói với các Tông Đồ trong vườn Cây
Dầu: “Các con hãy ở đây và thức với thầy”. Và người nói với người
thiếu phụ Samaritanô: “Cho tôi uống với” (Gioan 4:7). Đây là một
mời mời gọi, lời mở ra từ cõi lòng Thiên Chúa, Ngài muốn trao
ban cho nhân loại cái cơ hội để tiếp cận và gần gữi Ngài. Nước
thì làm gì mà Ngài không có. Ngài muốn ăn gì, uống gì mà không
có. Và điều này đã phản ảnh lời mà Ngài đã nói với thiếu phụ Samaritanô
bên giếng nước Giacob: “Nếu chị biết ơn Thiên Chúa và người đang
nói với chị là ai, hẳn chị sẽ xin người ban nước hằng sống cho”
(Gioan 4:10).
Chúa
xin mà là Chúa cho. Ngài chỉ muốn tạo cơ hội cho con người nhận
ra Ngài, tiếp nhận Ngài, và đón Ngài vào nhà mình. Bằng mọi cách,
Ngài muốn cho con người hiểu Ngài yêu thương con người, và chỉ
cần một đáp trả rất nhỏ mọn thôi, như cho người bạn mình một bát
nước vì Ngài, Ngài cũng mủi lòng, cũng cảm động, và cũng ghi ơn.
Tiền bạc thì tôi không có. Hạt xoàn thì tôi không có. Vàng bạc
thì tôi không có. Nhưng chẳng lẽ tôi không có lấy một bát nước
cho người nghèo quang mình. Và chỉ cần bằng một lòng yêu mến,
kính trọng, và thái độ khiêm nhường là tôi thấy Chúa ở ngay bên
mình: “Kẻ nào cho một trong những kẻ bé mọn này uống chỉ một bát
nước lã mà thôi với danh nghĩa là môn đệ, thì qủa thật, thầy nói
với các con, người ấy không mất phần thưởng đâu” (Mt 25:42).
T.s.
Trần Quang Huy Khanh
|
|