| |
Teresa
Calcutta - Dịch giả: Ngọc
Đính, CMC |
|
Ch
18: NHÌN,
YÊU, VÀ PHỤC VỤ
CHÚA KI-TÔ NƠI NGƯỜI NGHÈO
Q. Thưa Mẹ Tê-rê-xa,
Mẹ có thấy dễ dàng khi thực hiện các công việc của Mẹ giữa những
người nghèo khó không?
MT. Dĩ nhiên, việc này sẽ không dễ dàng chút nào nếu như không
có một đời sống cầu nguyện mãnh liệt và một tinh thần hy sinh.
Có lẽ cũng chẳng dễ dàng nếu chúng tôi không nhìn ra được Chúa
Ki-tô vẫn đang chịu những phiền não trong cuộc Khổ Nạn của Người
nơi những anh chị em nghèo khó. Đôi khi, chúng tôi rất hạnh phúc
vì có thể giúp những người nghèo khổ sống hòa thuận được với nhau.
Đối với những người đã bị tước đoạt những nhu cầu căn bản, họ
rất khó sống hòa hợp và giúp đỡ người chung quanh được, không
còn nhìn người lân cận như những kẻ cạnh tranh nguy hiểm, có thể
làm cho thảm cảnh nghèo khó của họ càng thê thảm hơn nữa! Vì thế
chúng tôi không thể mang đến cho họ điều gì khác ngoài chứng từ
yêu thương của chúng tôi, nhìn chính Chúa Ki-tô trong mọi người,
cho dù xem ra họ có phẫn uất với chúng tôi thế nào đi nữa.
Q. Làm thế nào mà Mẹ có được nhiều ơn gọi như thế?
MT. Thiên Chúa là Đấng đã gửi họ đến cho chúng tôi. Họ đến và
họ quan sát. Có khi họ đến từ những nơi rất xa xăm. Nhiều người
lúc đầu nghe biết về chúng tôi qua báo chí.
Q. Với số nữ tu hiện nay, Mẹ có thể thực hiện được mọi công việc
mà Mẹ muốn không?
MT. Thật không may, nhu cầu bao giờ cũng nhiều hơn khả năng đáp
ứng của chúng tôi.
Q. Thưa Mẹ Tê-rê-xa, điều gì thúc bách Mẹ tiếp tục mở thêm các
nhà mới?
MT. Nếu Thiên Chúa vẫn tiếp tục gửi thêm cho chúng tôi nhiều ơn
gọi chân thật, chúng tôi tin rằng không phải để đóng khung họ
trong các tu viện. Đúng là Thiên Chúa đã muốn phát triển công
việc giúp đỡ những người khó nghèo.
Q. Mẹ dựa vào những tiêu chuẩn nào khi mở thêm các nhà tại Ấn
Độ và tại những nước khác?
MT. Chúng tôi không bao giờ mở một nhà mới nếu trước tiên không
được đức giám mục sở tại ngỏ lời mời đến. Thực tế, những lời yêu
cầu vượt quá khả năng đáp ứng của chúng tôi. Theo qui luật tổng
quát của hiến pháp dòng chúng tôi, khi nhận lời mời thiết lập
một nhà mới, trước tiên chúng tôi đến thực địa xem xét điều kiện
sinh sống của anh chị em nghèo ở nơi ấy. Chúng tôi không bao giờ
quyết định mở một nhà mới với một lý do nào khác ngoài mục đích
phục vụ người nghèo. Thông thường, quyết định khởi lập một nhà
mới sẽ tiếp sau những cuộc tìm hiểu, ngoại trừ trong những trường
hợp cực kỳ cần thiết.
Q. Mẹ dành cho cung cách bên ngoài một tầm quan trọng như thế
nào?
MT. Rất ít quan trọng hoặc chẳng có chút nào cả. Về vấn đề trang
phục, mặc dù bộ sa-ri là tu phục thường nhật, nhưng chúng tôi
cũng sẵn sàng thay đổi hay bỏ luôn khi thấy người ta không chấp
nhận chúng tôi chỉ vì cung cách ăn mặc như thế. Chúng tôi sẽ theo
một hình thức ăn vận khác nếu được đón nhận hơn từ phía anh chị
em nghèo khó ở bất kỳ nơi nào chúng tôi được mời gọi để thực thi
công việc phục vụ.
Q. Mẹ có thấy việc thực hiện các công việc của Mẹ dễ dàng không?
MT. Ngay từ lúc đầu, chúng tôi đã được dạy cho biết hãy khám phá
Chúa Ki-tô dưới dáng hình tiều tụy của những người nghèo khó,
những người bệnh tật, những người bị loại bỏ. Chúa Ki-tô đến với
chúng tôi dưới đủ mọi loại hình dáng: người hấp hối, người bại
liệt, người phong cùi, người què quặt, người mồ côi. Chính đức
tin làm cho công việc của chúng tôi trở nên dễ dàng hay ít ra
cũng dễ kham hơn, tuy nhiên công việc cũng đòi hỏi phải có sự
chuẩn bị đặc biệt và một ơn gọi đặc biệt. Không có đức tin, công
việc của chúng tôi trở nên một trở ngại cho đời sống tu trì của
chúng tôi vì chúng tôi gặp nào lời lộng ngôn, nào sự gian ác,
và chủ nghĩa vô thần ở mọi nơi.
Q. Trong công việc, Mẹ dành cho các vấn đề tôn giáo tầm quan trọng
như thế nào?
MT. Chúng tôi không phải là những công nhân xã hội, nhưng là những
thừa sai. Tuy nhiên, chúng tôi cố gắng truyền giáo một cách đặc
biệt qua công việc của chúng tôi sao cho Thiên Chúa tỏ mình qua
đó. Chúng tôi dạy giáo lý cho các trẻ mồ côi trong những cô nhi
viện của chúng tôi. Với những người lớn, chúng tôi chỉ chủ động
khi họ xin học hoặc hỏi chúng tôi những câu hỏi về vấn đề tôn
giáo. Tất cả mọi nữ tu đều được huấn luyện căn bản về giáo lý
trong thời gian năm tập và huấn luyện nâng cao trong những năm
sau đó. Chúng tôi không muốn thay chỗ của những người có khả năng
hơn trong một số vấn đề. Chẳng hạn, chúng tôi để các vấn đề hóc
búa chuyên sâu cho các linh mục, ngoại trừ những vấn đề trực tiếp
liên hệ đến tác vụ của chúng tôi. Còn về các tiêu chuẩn xác định
để trợ giúp, chúng tôi không bao giờ dựa trên vấn đề tín ngưỡng
tôn giáo của những người cùng khổ nhưng dựa trên chính nhu cầu
của họ. Chúng tôi không lưu tâm đến niềm tin tôn giáo của những
người được chúng tôi giúp đỡ. Chúng tôi chỉ quan tâm đến tính
khẩn thiết về nhu cầu của họ mà thôi.
Q. Các Thừa Sai Bác Ái có đặt những ưu tiên nào đối với các đối
tượng được trợ giúp không?
MT. Nếu có, thì đó là những người nghèo khó cùng cực nhất, những
người bị bỏ rơi nhất, những người không được ai chăm sóc, những
trẻ mồ côi, những người hấp hối, những người phong cùi.
Q.
Theo một số người, công việc của các Thừa Sai Bác Ái tại Nhà Hấp
Hối dành cho người nghèo chỉ là kéo dài sự khốn khổ của những
người được chăm sóc mà thôi. Những người bình phục lại trở về
các đường phố và ở đó họ gặp lại những vấn đề về bệnh tật và khốn
khổ như trước. Mẹ có câu trả lời cho vấn đề này ra sao?
MT. Bất cứ khi nào có thể, chúng tôi cố gắng không giới hạn việc
chăm sóc của mình trong phạm vi y tế. Chúng tôi còn cố gắng đạt
đến sự phục hồi về mặt nhân bản và xã hội cho những người được
giúp đỡ. Quả thực, trong nhiều trường hợp, những người được bình
phục thích được tự do trên đường phố hơn là những khu vực đóng
khung của chúng tôi, nhưng điều này chúng tôi không thể cản họ
được. Chúng tôi hoạt động với xác tín rằng mỗi khi chúng tôi cho
người nghèo ăn uống là chúng tôi làm cho chính Chúa Ki-tô. Mỗi
khi chúng tôi mặc cho người trần trụi là chúng tôi giúp đỡ chính
Chúa Ki-tô. Mỗi khi chúng tôi cung cấp chỗ ở cho những người hấp
hối là chúng tôi cho chính Chúa Ki-tô trú ngụ.
Q. Có những người quả quyết rằng trình độ y tế của các Thừa Sai
Bác Ái quá sơ đẳng đối với những người lo việc chăm sóc các bệnh
nhân trầm trọng.
MT. Tôi cũng biết điều đó. Trình độ y tế của chúng tôi có giới
hạn, nhưng trong hầu hết các trường hợp, chúng tôi cố gắng giúp
đỡ và chăm sóc cho những người – ngay cả sự chăm sóc y tế cơ bản
nhất cũng không được một ai lo liệu cho.
Q.
Người ta cũng nói rằng sự chăm sóc các Thừa Sai dành cho những
trường hợp tuyệt vọng tốt hơn nên dành cho những đối tượng có
cơ hội bình phục.
MT. Chúng tôi cố gắng giúp đỡ tất cả những ai cần được chăm sóc,
nhưng chúng tôi ưu tiên những ai có nhu cầu nhiều hơn. Chúng tôi
không quay lưng với bất kỳ một ai. Không ai bị đặt ra ngoài lòng
muốn phục vụ của chúng tôi. Trong mỗi anh chị em đau khổ, chúng
tôi đều nhìn thấy hình ảnh Chúa Ki-tô đang đau khổ. Cho dù chúng
tôi phải giới hạn sự chăm sóc cho một số người, thì đó là vì sự
cần thiết hay vì nguồn lực có giới hạn, nhưng khát vọng của chúng
tôi là phải mở rộng đức bác ái của mình.
Q. Đôi lúc các Thừa Sai giúp hay chỉ có thể giúp được chút ít
cho những người hấp hối phải không?
MT. Ít ra chúng tôi cũng có thể lưu lại nơi họ một ấn tượng về
một điều quan trọng: tức là vẫn có những người sẵn lòng thực sự
yêu thương họ, bởi vì họ cũng là con cái Thiên Chúa, xứng đáng
được yêu thương cũng nhiều bằng hoặc có thể nhiều hơn cả những
người khác.
Q. Mẹ có bao giờ cảm nghiệm được ác cảm hằn trên khuôn mặt vì
quá nhiều khốn cùng không?
MT. Có chứ, chúng tôi thực hiện công việc chủ yếu với những người
hấp hối, những người già cả neo đơn, những trẻ em mồ côi đói khổ,
và những người phong cùi. Chúng tôi không thể chối là công việc,
trong nhiều trường hợp, rất khó khăn đối với chúng tôi. Không
phải lúc nào chúng tôi cũng thực hiện được công việc dưới những
điều kiện thích thuận. Nhưng chúng tôi tất cả tốt hơn nên làm
việc với những người nghèo khổ hơn là với những người giàu có.
Đây là công việc cả đời của chúng tôi. Trong thời gian tập viện
kéo dài hai năm, chúng tôi dành nửa ngày để thực tập công việc
giúp đỡ người nghèo. Các tập sinh làm việc dưới sự giám sát của
những nữ tu lớn tuổi hơn. Sau đó, trước khi khấn trọn, chúng tôi
có thời gian nhiều năm để phục vụ người nghèo. Đối với chúng tôi,
công việc trở thành một thói quen, và vì thế trở nên dễ dàng hơn,
trở thành bản năng và bản tính, chứ không phải máy móc.
Q. Mẹ qui hướng ý nghĩa gì vào sứ mệnh trợ giúp của Mẹ?
MT. Việc phục vụ của chúng tôi không bị giới hạn vào việc cứu
tế vật chất. Chúng tôi muốn trao ban bất cứ những gì cần thiết
để những người nghèo khó khổ cực không còn cảm thấy bị bỏ rơi,
và họ nhận thấy có người chăm sóc cho họ. Chúng tôi muốn công
việc của chúng tôi là hiện thực được lời một viên chức cao cấp
trong đất nước này đã có lần nói với các nữ tu: “Chính Chúa Ki-tô
một lần nữa đang lần bước giữa chúng ta thực hiện những điều thiện
hảo cho con người.”
Q. Các Thừa Sai làm gì cho những người phong cùi?
MT. Chúng tôi trợ giúp cho hơn 20.000 người đau khổ vì chứng bệnh
này riêng tại Can-quít-ta, và 50.000 người khác trên toàn cõi
Ấn Độ. Chúng tôi biết rằng điều này chẳng là gì trong một đất
nước có đến bốn triệu nạn nhân bệnh phong cùi. Điều đầu tiên chúng
tôi làm cho những người đón nhận sự giúp đỡ của chúng tôi là làm
cho họ tin rằng họ đã thực sự mắc phải chứng bệnh này. Chúng tôi
cố gắng tìm những thuốc men cần thiết và chữa bệnh cho họ. Ngày
nay, các người mắc bệnh cùi không nhất thiết phải sống cách ly
nữa. Nếu chúng ta giúp đỡ kịp thời, họ có thể được chữa khỏi hoàn
toàn. Thành ra việc đầu tiên các nữ tu cố gắng làm là thuyết phục
người ta đương đầu với chứng bệnh này. Tại Ấn Độ, bệnh cùi bị
coi là một hình phạt của Thượng Đế. Quan niệm này thuộc về tôn
giáo của dân tộc. Các nữ tu cố gắng làm tất cả những gì có thể
để chữa bệnh và giúp họ thoát khỏi quan niệm ấy.
Q. Mỗi bệnh nhân phong cùi phải tốn phí bao nhiêu tiền thuốc men?
MT. Thực sự, chúng tôi không phải trả tiền thuốc men. Chúng tôi
được người ta cho. Chúng tôi nhận thuốc từ nhiều nguồn, bắt đầu
là từ Hoa Kỳ, Đức, Pháp, Anh, và Thụy Sĩ. Dù sao, cũng không tốn
phí gì lắm. Tôi không biết đích xác mỗi bệnh nhân phải tốn bao
nhiều tiền thuốc men.
Q. Mẹ có nhận được được đầy đủ để giúp những người bị phong cùi
không?
MT. Có, ít ra cũng trong thời điểm này, trên phương diện thuốc
men. Chúng tôi cũng phải mua thêm một số thuốc vi-ta-min, thuốc
giảm đau, và một số thuốc bổ khác. Ngoài những thứ ấy ra, dĩ nhiên
chúng tôi cũng cần nhiều đồ trợ cấp khác như áo quần, băng, thuốc
men tùy thân, thuốc khử trùng, khử mùi hôi, và dầu thuốc.
Q. Mẹ nhận được chủ yếu từ đâu những đồ trợ cấp này?
MT. Từ mọi người, xin cám tạ Thiên Chúa. Chúng tôi có những người
cộng sự viên và ân nhân là tín đồ Ấn Giáo, Hồi Giáo, Bái Hỏa Giáo,
Do Thái Giáo, Phật Giáo, Tin Lành, và tất nhiên phải có Công Giáo.
Q. Đã từng xảy ra trường hợp Mẹ cạn sạch những nguồn cung cấp
cho công việc của Mẹ hay chưa?
MT. Chúng tôi không bao giờ có đồ dự trữ, nhưng cũng chưa bao
giờ thiếu thốn những gì cần thiết. Đôi khi, có trường hợp xảy
ra rất lạ, phải nói là phép lạ. Chúng tôi thức dậy thì chẳng còn
gì, khổ tâm vì không thể giúp đỡ những người cùng cực. Nhưng chỉ
sau đó một vài giờ, hầu như bao giờ cũng thấy có những của bất
ngờ đến từ những vị ân nhân vô danh. Từ những tín hữu Công Giáo,
Tin Lành, Phật Giáo, Do Thái Giáo, Bái Hỏa Giáo, Hồi Giáo, và
Ấn Giáo; từ tín đồ của một tôn giáo nào đó hoặc một vị chẳng thuộc
một tôn giáo nào cả; từ những người giàu có hay cả từ những người
nghèo túng.
Q. Công việc Mẹ thực hiện như thế nào?
MT. Công việc tự nó hay liên quan đến nó chẳng có gì quan trọng,
trừ những gì khiêm hạ nhất là còn tồn tại. Chúng tôi tin rằng
giá trị của công việc xuất phát từ lòng yêu mến Thiên Chúa là
động lực thúc đẩy nó. Không thể yêu mến Thiên Chúa nếu không thương
yêu tha nhân. Đồng thời, không một Thừa Sai Bác Ái nào lại quên
lời Chúa Ki-tô: “Ta đói, các ngươi đã cho Ta ăn.” Đây là điều
chúng tôi đang cố gắng làm: nuôi dưỡng, cho mặc, và thăm viếng
Chúa Ki-tô trong những người đau yếu, hấp hối, bị phong cùi, và
những trẻ em bị ruồng rẫy.
Q. Mẹ vui lòng cho biết về công việc của Mẹ với những trẻ em bị
bỏ rơi?
MT. Được, ngay từ đầu chúng tôi đã làm việc, và hiện nay vẫn đang
làm việc với các em, mặc dù đó không phải là công việc duy nhất
của chúng tôi. Thật đáng buồn, các trẻ mồ côi và các trẻ bị bỏ
rơi là số trẻ em không bao giờ thiếu. Trong những năm đầu trong
công việc của chúng tôi, một lần kia, một cảnh sát đem đến cho
chúng tôi một nhóm trẻ em bị bắt vì ăn cắp. Các em còn quá nhỏ
nên không thể bị giam tù như những tội phạm bình thường khác.
Tôi hỏi tại sao các em làm như vậy. Các em đã giải thích cho tôi
rằng mỗi ngày từ 5 đến 8 giờ tối đều có những người lớn dạy cho
các em những bài học về cách ăn cướp.
Q. Các trẻ em được Mẹ cứu giúp sẽ có được một tương lai như thế
nào?
MT. Tôi không tin còn một phương sách nào có thể giúp đất nước
Ấn Độ tốt hơn là hãy chuẩn bị một ngày mai tươi sáng cho các trẻ
em của ngày hôm nay. Chúng tôi chăm sóc các trẻ em cùng khốn nhất,
những trẻ em người ta lượm được trong các khu ổ chuột. Mỗi em
một tháng chỉ cần trợ cấp một vài đô-la. Điều rất cảm động khi
nhìn thấy các trẻ em từ các quốc gia khác như Pháp, Anh, Đức,
Tây Ban Nha, Thụy Sĩ, Đan Mạch, và Ý – đã biếu tặng phần tiền
để dành của các em. Chúng tôi mở một trương mục tiết kiệm cho
mỗi em chúng tôi nhận nuôi. Khi lớn lên và nếu có khả năng, em
sẽ được học cao. Còn những em chúng tôi nhìn thấy không có khả
năng học cao sẽ được học nghề để mai sau có thể tự mưu sinh.
Q. Các Thừa Sai Bác Ái chứng kiến những bất công tàn bạo sẽ phản
ứng như thế nào?
MT. Các bất công đầy dẫy ra đó ai mà chẳng thấy. Tùy các tổ chức
có tầm vóc cung cấp hay đề xuất các đường lối để nâng cao tiêu
chuẩn sống của lớp quần chúng phải gánh chịu bất công. Hằng ngày,
chúng tôi tiếp xúc với lớp người bị xã hội loại bỏ. Mục tiêu trước
nhất của chúng tôi là giúp họ có được sự phát triển nhân bản cơ
bản. Chúng tôi cố gắng phục hồi phẩm giá đúng ra họ phải có như
một con người, và như một người con của Cha trên trời. Để hoàn
thành điều ấy, chúng tôi không nhìn và xét xem họ có chết hay
không hoặc họ có được một đời sống trọn vẹn phía trước hay không.
Q. Mẹ có nhận được viện trợ từ phía chính phủ Ấn Độ không?
MT. Chúng tôi không nhận được bất kỳ sự viện trợ trực tiếp nào
cả, nhưng chúng tôi phải công nhận rằng chính phủ đã giúp đỡ chúng
tôi một cách rất hiệu quả bằng niềm tin tưởng, tôn trọng và kính
phục của họ đối với chúng tôi. Điều này giúp chúng tôi trên nhiều
phương diện, chẳng hạn việc mua đất cho công việc của chúng tôi
và đi lại miễn phí trên hệ thống hỏa xa quốc doanh.
Q. Mẹ có nhận được những chuẩn chước nào của chính phủ Ấn Độ không?
Mẹ có được phép tự do nhập khẩu mọi thứ hay không?
MT. Không, hoàn toàn không, chỉ có thực phẩm, thuốc men, trang
thiết bị y tế, áo quần, và những thứ khác cần thiết cho công việc
của chúng tôi, như đồ đạc, máy đánh chữ, và máy may. Chúng tôi
vẫn cần giấy phép để được nhập khẩu. Chúng tôi tiếp nhận những
thứ hàng ấy như những quà tặng, và đi thẳng đến tay người nghèo.
Không có gì giống như những vụ giao dịch kinh doanh. Tất cả đều
đến tay những người túng quẫn, không phân biệt chủng tộc, tín
ngưỡng, hay tôn giáo. Có quá nhiều người đang cùng quẫn! Điều
duy nhất chúng tôi phải làm chỉ là xác nhận với chính phủ rằng
đây là những tặng vật. Vì chính phủ thấy mọi sự đều xuôn sẻ với
chúng tôi, nên chúng tôi đã được những phép cần thiết. Họ nhận
thấy không có gì đi vào túi riêng của chúng tôi. Mọi thứ đều đi
thẳng đến những người nghèo. Vì vậy, họ tin tưởng và cho chúng
tôi những phép cần thiết.
Q. Mẹ làm gì với những thứ Mẹ nhận được?
MT. Chúng tôi có sổ để ghi tất cả mọi chi phí của chúng tôi, cũng
như tất cả những gì chúng tôi lãnh nhận và nhận vì những mục đích
gì, chúng tôi đánh dấu vào những tặng vật này. Chẳng hạn, có ai
đó biếu tặng 100 đồng rúp cho những người phong cùi, chúng tôi
không sử dụng món tiền ấy cho bất cứ mục đích nào khác. Chúng
tôi cố gắng thực hiện ý muốn của những người tài trợ cho chúng
tôi.
Q. Dường như chính phủ Ấn Độ đang đặt thêm những giới hạn nghiêm
khắc đối với các thừa sai ngoại quốc. Các nữ tu có bị ảnh hưởng
vì điều này không?
MT. Chúng tôi là một tổ chức sinh quán tại Ấn Độ. Trụ sở nhà mẹ
của chúng tôi ở tại Ấn Độ. Thành ra chúng tôi không bị giới hạn
vì những giới hạn kia. Đồng thời, chúng tôi tránh việc truyền
giáo bằng các phương tiện không phải là những công việc của mình.
Các công việc của chúng tôi chính là chứng từ của chúng tôi. Nếu
có ai muốn chúng tôi trợ giúp để có thể trở thành một tín hữu
Công Giáo, chính họ phải đến gặp gỡ một vị linh mục. Nếu có mục
tiêu tôn giáo trong công việc chúng tôi, thì điều đó không có
gì khác hơn là đem tất cả những người tiếp xúc với chúng tôi được
trở nên gần gũi hơn với Thiên Chúa.
Q. Mẹ có nhận được viện trợ từ những nguồn khác không?
MT. Ồ, có chứ! Chúng tôi đã cậy nhờ sự giúp đỡ của những người
khác ngay từ ban đầu. Chúng tôi gọi họ là những cộng sự viên.
Chúng tôi có nhiều loại cộng sự viên, bắt đầu là các trẻ em từ
nhiều quốc gia trên thế giới đóng góp số tiền để dành hay số tiền
các em quyên góp được để ủng hộ trẻ em Ấn Độ. Mặc dù chúng tôi,
những Thừa Sai là những người sâu sát nhất, thực vậy, nhưng chúng
tôi chỉ có thể làm được rất ít nếu không có sự trợ giúp quảng
đại của hàng ngàn hàng vạn cộng sự viên và bè bạn của chúng tôi
ở khắp nơi trên thế giới.
Q. Không phải dòng tu nào cũng có thể trung thành với tinh thần
nguyên thủy khi được thành lập. Các Thừa Sai Bác Ái cũng có thể
đánh mất tinh thần ấy thì sao?
MT. Lời khấn thứ tư buộc chúng tôi dấn thân phục vụ nhưng không
cho những người nghèo khó cùng cực nhất. Điều này giúp chúng tôi
thoát được nguy cơ ông vừa đề cập đến. Sứ mạng của chúng tôi rất
rõ ràng không thể nào nhầm lẫn được. Những người nghèo biết họ
là ai và ở đâu. Người nghèo là lý do để hội dòng chúng tôi và
công việc của chúng tôi hiện diện. Trong Chúa Ki-tô, họ là lý
do tồn tại của chúng tôi.
Q. Các thừa sai có khi nào bị cám dỗ với ý tưởng hoạt động với
những người giàu có, chỗ mà mọi sự xem ra dễ dàng hơn?
MT. Người nghèo là lý do tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi ra đời
vì họ và chúng tôi hiến thân chỉ vì họ, không hề bị cám dỗ đổi
hướng nào cả.
Q. Hội dòng Thừa Sai Bác Ái đã trải qua sự phát triển như thế
nào?
MT. Như tôi đã nói, chúng tôi không bị khủng hoảng về ơn gọi.
Thiên Chúa rất quảng đại với chúng tôi và Người ban cho chúng
tôi các ơn gọi. Trong số những thiếu nữ xin gia nhập dòng, có
những người đã tốt nghiệp đại học, cũng có những người từ giới
lao động. Về quốc tịch, đa số là các phần tử dòng chúng tôi là
người Ấn Độ, nhưng cũng có người Ái Nhĩ Lan, Ý, Đức, Pháp, Anh,
Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, và Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng có các chị
từ Vê-nê-du-ê-la, Mê-hi-cô, Pê-ru, và Bơ-ra-xin, và một ít chị
ở Phi Châu và Úc.
Q. Mẹ có cố gắng trình bày một sứ điệp tôn giáo đặc biệt nào qua
các công việc của Mẹ không?
MT. Tình yêu không có một sứ điệp nào khác ngoại trừ chính nó.
Mỗi ngày chúng tôi cố gắng sống tình yêu Chúa Ki-tô một cách rất
sâu sát với mọi người bằng hành động của chúng tôi. Nếu chúng
tôi có rao giảng, thì chỉ rao giảng bằng việc làm, chứ không bằng
lời nói. Đó là chứng từ Phúc Âm của chúng tôi.
Q. Mẹ có cần nhiều tiền bạc để thực hiện sứ mạng của Mẹ không?
MT. Tiền bạc là cái hữu ích nhưng tình yêu, sự quan tâm, và sự
săn sóc chúng tôi dành cho tha nhân mới là những điều quan trọng
nhất. Tình yêu trước nhất phải bắt đầu từ gia đình, với những
người chung quanh chúng ta.
Q. Mẹ có cảm thấy được người ta yêu thương không?
MT. Có, hầu hết là như thế, mặc dù những điều kiện quá khắc nghiệt
mà nhiều người được chúng tôi giúp đỡ đã phải trải qua làm cho
họ không nhìn ra được tình yêu vô vị lợi của chúng tôi. Nhưng
họ thấy chúng tôi sống giữa họ, và sống trong cảnh nghèo như họ.
Họ trân trọng điều ấy. Tuy nhiên, không phải lúc nào mọi sự cũng
đều xuôn xẻ. Đôi khi cũng có những lúc bùng nổ vì ghen tức hay
vì bất nhẫn khi chúng tôi không thể cấp phát cho họ những gì họ
yêu cầu hay cần thiết, hoặc cả khi họ thấy chúng tôi cấp phát
những đồ mà họ đang muốn cho những người đang cần hơn họ. Khi
điều ấy xảy ra, chúng tôi biết cố gắng lý luận với họ cũng vô
ích mà thôi. Tốt nhất là để họ bình tĩnh trở lại. Hầu như họ đều
thay đổi thái độ khi đã bình tĩnh.
Q. Mẹ có thấy những người được giúp đỡ trở lại Công Giáo không?
MT. Có, nhiều người đã trở lại, nhưng chúng tôi không bao giờ
trực tiếp khuyến khích họ. Bằng việc thực thi đức ái Ki-tô Giáo,
chúng tôi đến gần Thiên Chúa hơn và chúng tôi cố giúp người khác
cũng đến gần với Người hơn, chứ không hề tạo ra áp lực tôn giáo
trên họ. Khi họ đón nhận tình yêu là họ đón nhận Thiên Chúa hay
ngược lại. Chứng từ của chúng tôi chỉ có thế thôi. Đồng thời,
thật là một sai lầm nếu chúng tôi quên rằng mình đang sống tại
Ấn Độ, một dân tộc rất tự hào về những truyền thống văn hóa và
tôn giáo của họ. Chính vì lý do ấy, họ xem ra nghi ngờ bất kỳ
một hình thức truyền đạos nào.
Q. Các Thừa Sai Bác Ái liên lạc với thân nhân gia đình mình thế
nào?
MT. Một khi chúng tôi đã tận hiến để phục vụ người nghèo, thì
người nghèo là gia đình của chúng tôi. Tự nhiên, chúng tôi không
thể phủ nhận các tương giao máu mủ với gia đình ruột thịt của
chúng tôi, nhưng chỉ liên lạc với họ rất hạn chế. Chỉ trong những
trường hợp ngoại thường, chẳng hạn trước khi đến một quốc gia
khác để truyền giáo, chúng tôi mới về thăm gia đình. Chúng tôi
không thể tiếp xúc thường xuyên với gia đình, trước tiên vì chúng
tôi nghèo khó; chúng tôi không có tiền để đi lại. Thứ hai, không
ai trong chúng tôi có thể bỏ mất vị trí phục vụ và chăm sóc cho
những người đau yếu, phong cùi, và mồ côi khi không có ai khác
săn sóc cho họ.
Q. Mẹ nghĩ thế nào về việc lãnh các giải thưởng?
MT. Lúc nào cũng vậy thôi, đó là tôi không xứng đáng. Tôi vui
lòng nhận các giải thưởng không những để tôn nhận lòng tốt của
những người phát các giải thưởng ấy, mà tôi còn nghĩ rằng các
giải thưởng ấy mang một ý nghĩa đối với những người nghèo khó,
những người phong cùi của tôi nữa. Hơn nữa, tôi cho rằng các giải
thưởng giúp những người ta đặc biệt lưu tâm đến công việc các
Thừa Sai Bác Ái chúng tôi thực hiện giữa những người nghèo khó
cùng cực.
Chú thích
1.
Bài phỏng vấn này là tổng hợp từ hai lần được gặp gỡ giữa Mẹ Tê-rê-xa
với người hợp tuyển quyển sách này, vào khoảng tháng 6.1976 đến
tháng 6.1980.
|