| |
Teresa
Calcutta - Dịch giả: Ngọc
Đính, CMC |
|
Ch
5: GIỮA LÒNG THẾ GIỚI
Thừa
Sai Bác Ái chúng tôi có những nhà dành cho những người
bệnh tật và đang hấp hối tại
nhiều nơi. Chúng tôi cũng có những nhà dành
cho các trẻ em bị ruồng bỏ, không được
yêu thương, bệnh tật, và các trẻ em
thiểu năng.
Thiên
Chúa đã tỏ ra thiện hảo đối
với chúng tôi khi ban cho nhiều bậc cha mẹ,
nhất là tại Ấn Độ, muốn nhận
nuôi những trẻ em của chúng tôi. Chúng tôi có
rất nhiều trẻ em sẵn sàng để
được đón nhận.
Người
ta rất thường nói đùa với tôi (hoặc
đúng hơn là về tôi) bởi vì chúng tôi hướng
dẫn việc kế hoạch hóa gia đình theo
phương pháp tự nhiên. Họ nói rằng,
“Mẹ Tê-rê-xa ra sức vận động kế
hoạch hóa gia đình, nhưng chính Mẹ lại
không chịu áp dụng. Ngày nào Mẹ cũng có
thêm con đàn cháu đống.”
Thực
sự đúng như thế. Các nhà của chúng
tôi lúc nào cũng đầy nhóc trẻ con. Từ
khi chúng đến, Thiên Chúa lại càng tỏ ra
vô cùng thiện hảo đối với chúng tôi.
Chúng tôi luôn có những bậc cha mẹ rất
náu nức muốn san sẻ tình thương và
mái ấm của họ cho em nhỏ. Các bạn
sẽ rất ngạc nhiên vì tình thương dạt
dào đã trào đổ xuống trên những em
nhỏ bị ruồng rẫy mà lẽ ra đã
phải sống chui rúc dưới cống rãnh.
Mới
đây, tôi đã cảm nghiệm được
một em nhỏ có ý nghĩa như thế nào
đối với gia đình đã nhận nuôi
em. Trước kia, tôi có cho một gia đình thượng
lưu nọ một em nhỏ. Sau một thời
gian, em nghe tin rằng em nhỏ ấy bị bệnh
và bị bất toại hoàn toàn.
Vì
thế, tôi đến gia đình ấy và đề
nghị, “Xin cho tôi xin lại đứa trẻ
và tôi sẽ bù cho gia đình một em khác khỏe
mạnh!”
Người
cha đáp lại với tôi, “Trước khi đem
đứa trẻ này đi, xin Mẹ hãy bước
qua xác tôi cái đã.”
Như
vậy đủ minh chứng cho các bạn thấy
em nhỏ ấy có ý nghĩa gì đối với
gia đình kia, và em nhỏ ấy, mặc dù chịu
nhiều đau khổ, nhưng đã thích nghi
tốt như thế nào trong đời sống
các phần tử của gia đình ấy. Đây
chỉ là một phần trong những điều
kỳ diệu Thiên Chúa đang thực hiện
với chúng tôi và qua chúng tôi, với sự giúp
đỡ của các bạn.
NHỮNG
TRUNG TÂM PHỤC
HỒI DANH CHO CÁC BỆNH NHÂN PHONG CÙI
Các
Thừa Sai Bác Ái cũng chăm sóc nhiều bệnh
nhân phong cùi. Để đem lại cho họ
một cuộc sống mới, với sự
giúp đỡ của chính phủ Ấn Độ,
chúng tôi đang cố gắng xây dựng các trung
tâm phục hồi khắp đất nước
Ấn Độ. Mục tiêu của chúng tôi là
giúp các bệnh nhân sống một cuộc sống
bình thản như các bạn và như tôi, để
họ có thể cảm thấy bản thân họ
cũng quan trọng, họ cũng là anh chị
em của chúng ta, và rằng mọi người
đều được tạo dựng bởi
cùng bàn tay yêu thương của Thiên Chúa.
Các
nữ tu và các tu huynh, để có thể thực
hiện được công việc này, phải
tuyên giữ lời khấn khiết tịnh (để
chỉ yêu Chúa Ki-tô bằng một tình yêu không san
sẻ), qua sự tự do của đức nghèo
(các bạn phải được tự do khi
yêu mến Chúa Ki-tô), và hoàn toàn lệ thuộc trong
đức vâng phục (bởi vì nếu chúng ta
thuộc về Chúa Ki-tô thì Người phải
có quyền sử dụng chúng ta).
Ơn
gọi của chúng tôi không có gì khác ngoài việc
thuộc trọn về Chúa Ki-tô. Công việc chúng
tôi thực hiện chỉ là những phương
thế để thể hiện tình yêu chúng tôi
đối với Chúa Ki-tô mà thôi.
Chúa
đã thể hiện tình yêu của Người
cho chúng tôi bằng việc tử nạn trên thập
giá và tự trở nên Bánh Sự Sống. Chúng
tôi cũng muốn yêu mến Người bằng
việc phục vụ, yêu thương, và chăm
sóc những người khó nghèo nhất.
Thiên
Chúa đã chúc lành cho công việc của chúng tôi
bằng nhiều ơn gọi tuyệt vời.
Chúng tôi có nhiều thiếu nữ trẻ trung
quyết định dâng hiến cuộc đời
để sống khiết tịnh, phục vụ,
và chạm đến Chúa Ki-tô ẩn thân tiều
tụy nơi những người khó nghèo.
Các
bạn sẽ rất ngạc nhiên khi biết được
điều các thiếu nữ này – những con
cái của các bạn – đã viết: “Con cần
một đời sống khó nghèo, cầu nguyện,
và hy sinh để dẫn đưa con đến
chỗ phục vụ người nghèo.” Thật
tốt đẹp biết bao khi thấy những
thiếu nữ trẻ trung này hiến thân mà không
tính toán so đo.
THỜI
DỤNG BIỂU HẰNG NGÀY CỦA CHÚNG TÔI
Để
có đời sống hiến dâng như thế,
đời sống của chúng tôi được
qui hướng về Thánh Thể và việc cầu
nguyện. Chúng tôi bắt đầu mỗi ngày
sống bằng Thánh Lễ, hiệp lễ, và
nguyện ngắm.
Đời
sống cộng đoàn của chúng tôi rất
gắn bó với nhau.(2) Chúng tôi làm mọi việc với nhau:
cầu nguyện với nhau, ăn uống với nhau, làm việc với nhau.
Vì chúng tôi chỉ có hai chiếc áo sa-ri, nên ngày nào cũng phải
giặt giũ.
Sau Thánh Lễ và điểm tâm, một số chị đi đến Nhà Hấp Hối dành cho
những người cùng khổ, một số chị đến các trại phong, một số đến
với các lớp học tình thương tổ chức trong các khu ổ chuột, một
số lo việc sửa soạn và phân phối lương thực, một số thăm viếng
các gia đình đáng thương, một số khác đi dạy các lớp giáo lý,
và còn nhiều việc khác.
Các chị đi khắp nơi trong thành phố (tại thành phố Can-quít-ta,
chúng tôi có 59 trung tâm, chỉ có một Nhà Hấp Hối dành cho những
người cùng khổ). Các chị đi khắp nơi với tràng chuỗi Mân Côi trong
tay. Đó là cách chúng tôi cầu nguyện trên các đường phố. Chúng
tôi không đi đến với người khác nếu không cầu nguyện. Chuỗi Mân
Côi là sức mạnh và là sự bảo vệ cho chúng tôi.
Chúng tôi luôn luôn đi hai người một, và trở về khoảng 12:30 trưa.
Vào lúc đó, chúng tôi dùng bữa trưa. Sau bữa trưa, chúng tôi thường
làm việc nhà.
Sau đó chừng nửa tiếng, ai nấy đều phải nghỉ trưa, bởi vì lúc
nào các chị cũng phải đi bộ. Sau giờ nghỉ trưa, chúng tôi có giờ
hồi tâm, đọc kinh Thần Vụ, và viếng Đường Thánh Giá.
Đúng 2 giờ chiều, chúng tôi nghe sách thiêng liêng chừng 30 phút,
và sau đó, dùng một tách trà giải khát.
Vào 3 giờ, các chị khấn lại ra ngoài làm việc tiếp. (Các tập sinh
và đệ tử sẽ ở nhà, theo học các lớp Thần Học, Thánh Kinh, và các
môn học khác, như qui luật đời tu).
Khoảng từ 6:15 đến 6:30, mọi người đều trở về.
Từ 6:30 đến 7:30, chúng tôi có giờ chầu Thánh Thể. Để có được
giờ chầu này, chúng tôi đã phải bớt giờ làm việc. Chúng tôi có
thể làm việc từ 10 đến 12 giờ mỗi ngày để phục vụ anh chị em nghèo
khó, theo như thời dụng biểu này.
Vào 7:30, chúng tôi dùng bữa tối.
Sau bữa tối chừng 20 phút, chúng tôi phải chuẩn bị công việc cho
ngày hôm sau.
Từ 8:30 đến 9 giờ, chúng tôi được thong dong. Ai nấy đều phều
phào bở hơi tai sau một ngày dài làm việc.
Đúng 9 giờ, chúng tôi đến nhà nguyện để làm giờ kinh tối và chuẩn
bị cho giờ nguyện ngắm sáng hôm sau.
Mỗi tuần chúng tôi dành ra một ngày hồi tâm. Hôm ấy, các chị tập
sinh năm thứ nhất phải ra ngoài, bởi vì họ không phải ra ngoài
làm việc hằng ngày. Tất cả các chị khấn đều tham dự ngày hồi tâm.
Trong ngày này, chúng tôi lãnh nhận nhiệm tích Xá Giải và dành
nhiều thời giờ hơn để chầu Thánh Thể.
Đây là thời gian chúng tôi có thể lấy lại sức mạnh và đổ đầy sự
trống vắng của mình bằng chính Chúa Giê-su. Vì thế, đây là một
ngày rất đẹp đẽ.
CHÚ
TÍCH
1. Các thiếu nữ phải hội đủ những điều kiện đòi buộc để chứng
tỏ có ơn gọi làm Thừa Sai Bác Ái như sau: phải đủ ít là 18 tuổi,
không bị ngăn trở nào (theo Giáo Luật), có ý hướng ngay lành,
có sức khỏe tốt về tinh thần cũng như thể lý để chịu đựng nổi
những khó nhọc trong ơn gọi đặc biệt này. Cũng buộc phải có đủ
khả năng để học biết, nhất là những ngôn ngữ của các quốc gia
mà họ được cử đến, phải có nhân cách vui tươi, và một phán đoán
lành mạnh.
2.
Mẹ Tê-rê-xa đề cập đến thời dụng biểu của Nhà Mẹ, nhà quan trọng
nhất của dòng Thừa Sai Bác Ái, tọa lạc tại số 54 Lower Circular
Road, thành phố Can-quít-ta. Thời dụng biểu của các nhà khác đều
dựa theo thời dụng biểu này, với ít nhiều linh động cho phù hợp
với những yêu cầu cụ thể của địa phương.
|