Ngày
13.5.1917, Đức Mẹ đã hiện
ra lần đầu tiên với ba trẻ
chăn chiên tại làng Fatima, ước Bồ Đào Nha. Đó là Luxia Santos, 10 tuổi;
Phanxico Marto, 9 tuổi và em gái là Giaxinta,
7 tuổi. Trong số ba trẻ này, chỉ
duy nhất một trẻ còn sống. Đó
là chị Luxia Santos, hiện là nữ tu
dòng Kín Cát-Minh bên Bồ Đào Nha. Chị
Luxia sinh ngày 22.3.1907.
Đầu
năm 1937, Đức Cha José Alves Correia
da Silva, Giám mục giáo phận Leiria-Fatima,
truyền cho chị Luxia phải kể
lại cuộc đời chị và các
lần Đức Mẹ hiện ra tại
Fatima, với mọi chi tiết chị
còn nhớ. Đây là lý do xuất hiện
cuốn "Hồi Ký" thứ
hai của chị Luxia, trong đó, vì đức
vâng lời, chị đơn sơ kể
lại cuộc đời thơ ấu
của chị. Cuốn Hồi Ký kết
thúc ngày 21.11.1937. Chị Luxia viết:
Trọng
kính Đức Cha,
...
"Chúa đã đoái nhìn đến
phận thấp hèn nữ tì Chúa",
nên từ đây các dân tộc sẽ ca
khen các công trình của Chúa Từ Bi!
Hình
như Chúa nhân từ đã đặc biệt
ban cho con ơn sớm biết dùng trí khôn,
ngay từ lúc còn bé tí teo. Con nhớ là đã
ý thức được các hành động
của mình, khi còn được mẹ
ẵm trên tay. Con cũng nhớ là mình được
ru ngủ bằng nhiều bài ca điệu
hát khác nhau. Vì là em út của 5 chị gái
và một anh trai, nên các anh chị con thường
tranh nhau phần được bồng
bế và chăm sóc con. Cứ mỗi lần
như thế, mẹ con lại ẵm
lấy con. Nếu mẹ con bận việc
thì mẹ giao con cho ba con coi sóc. Thế
là ba con bồng con, âu yếm hôn nựng
con và vuốt ve con thật trìu mến.
Điều
đầu tiên con học được
là kinh "Kính Mừng MARIA", vì
mẹ con thường có thói quen bồng
con trên tay khi mẹ con dạy giáo lý cho
chị Carolina, lớn hơn con 5 tuổi.
Hai chị khác thì lớn tuổi hơn,
và vì con là một con vẹt thường
lập lại mọi sự, nên mẹ
con thích cho hai chị con mang con theo, bất
cứ nơi nào hai chị đi. Hồi
ấy, các chị con được coi
là "đầu não của giới
trẻ trong vùng". Không một lễ
lạc, một buổi ca vũ nào mà không
có sự hiện diện của các chị
con. Vào các dịp lễ lớn, luôn luôn
có mục khiêu vũ. Đến mùa hái ô-liu,
gần như ngày nào cũng có nhảy
múa. Mẹ và các chị con thường
được mời tham dự mọi
lễ cưới trong làng. Cứ mỗi
lần như thế, các chị con lại
mặc áo và trang điểm cho con thật
đẹp ... trông như một con búp-bê!
Chiều
Chúa nhật, trọn giới trẻ trong
làng tụ họp nơi sân nhà con, mùa hè
thì dưới bóng mát của ba cây vả
um tùm, mùa đông thì trong mái hiên nhà. Các bạn
trẻ ở lại đó suốt buổi
chiều, chơi đùa và chuyện trò
với các chị con. Vào dịp lễ
Phục Sinh, thì cuộc rút thăm trúng
kẹo cũng diễn ra nơi sân nhà con.
Con thường được trúng kẹo
nhiều hơn hết, vì nhiều người
"giả vờ" dành phần
trúng cho con, hầu làm vui lòng con.
Phần
mẹ con, thì vào các buổi chiều Chúa
nhật đó, mẹ con thường ngồi
nơi cửa nhà bếp trông ra sân, như
thế mẹ con có thể theo dõi tất
cả những gì xảy ra bên ngoài. Khi
thì mẹ con đọc sách, khi thì mẹ
con trò chuyện với các dì các cô hoặc
các bà hàng xóm đến nói chuyện với
mẹ con. Mẹ con luôn giữ dáng điệu
nghiêm trang thường ngày. Mọi người
đều biết những gì mẹ con
nói giống như lời Kinh Thánh và phải
vâng lời mẹ tức khắc. Con chưa
từng thấy một người nào
dám nói lời khiếm nhã trước mặt
mẹ con. Hồi ấy có tiếng đồn
là chỉ mình mẹ con đáng giá hơn
tất cả các đứa con gái mẹ
gọp lại.
Con
nhớ rõ nhiều lần nghe mẹ con
nói: "Mẹ không hiểu sao có nhiều
người thích ngồi lê đôi mách nơi
nhà người khác! Phần mẹ, không
gì quý bằng ngồi nhà đọc sách.
Có không biết bao nhiêu điều tốt
lành trong sách. Cuộc đời các thánh,
thật là điều tuyệt đẹp!"
Chính
trong bầu khí tràn đầy tình thương
và trìu mến ấy mà con lớn lên cho
đến năm 6 tuổi. Và để
nói hết sự thật, thì cuộc đời
bắt đầu vui tươi chào đón
con. Nhất là, lòng yêu thích khiêu vũ đâm
rễ sâu trong con tim bé nhỏ của con.
Và con xin thú nhận với Đức Cha
rằng, nếu Thiên Chúa Nhân Lành không ghé
mắt từ bi trông coi con, hẳn là ma
quỷ đã lôi kéo được con đi
vào con đường hư mất trầm
luân đời đời rồi!
Mẹ
con thường có thói quen dạy giáo lý
cho con cái, mùa hè vào những giờ nóng bức,
mùa đông vào ban tối, sau bữa ăn,
ngồi trước lò sưởi, trong
lúc chúng con nướng và ăn hạt
dẻ.
Vì
gần đến ngày cha sở định
cho các trẻ em trong xứ được
Rước Lễ Trọng Thể lần
đầu, mẹ con bèn nghĩ rằng:
con gái út mình vừa biết rõ giáo lý vừa
tròn 6 tuổi, hẳn là con nhỏ cũng
có thể rước lễ lần đầu
với chị nó. Vì nghĩ vậy nên mẹ
con cho con đi theo chị Carolina, đến
dự các buổi giáo lý cha sở dạy
để chuẩn bị rước lễ
lần đầu. Con sung sướng
đi học giáo lý, với niềm hy vọng
tràn trề: sớm được rước
Chúa vào lòng lần đầu tiên. Cha sở
dạy giáo lý, ngồi nơi chiếc ghế
đặt trên bục. Cha gọi con đến
bên cạnh cha, và khi một trẻ nào đó
không biết trả lời câu hỏi,
cha sở liền bảo con trả lời
thay, hầu làm cho đứa trẻ kia
phải xấu hổ ...
Hôm
trước ngày Rước Lễ Vỡ
Lòng, cha sở triệu tập tất cả
các trẻ đến nhà thờ, vào ban
sáng, để quyết định xem
trẻ nào có thể rước lễ
lần đầu. Nói sao cho hết nỗi
buồn lớn lao của con, khi cha sở
gọi con đến gần, vừa vuốt
ve con vừa cho con biết là con phải
đợi đến năm 7 tuổi
mới được rước lễ!
Con liền bật khóc và giống như
thể đang đứng bên mẹ con,
con liền gục đầu trên hai đầu
gối cha sở và khóc nức nở. Còn
đang khóc như vậy, thì một linh
mục được cha sở mời
đến giúp giải tội, bước
vào. Đó là cha Francisco Rodriguez da Cruz (1859-1948).
Cha Cruz liền hỏi tại sao con khóc.
Và khi được cha sở cho biết
lý do, cha Cruz liền dẫn con ra phòng thánh,
ở đó, cha khảo hạch con về
giáo lý và về mầu nhiệm Bí tích Thánh
Thể. Xong, cha Cruz dẫn con đến
cạnh cha sở và nói: "Cha Péna, cha
hãy để cho trẻ này được
rước lễ. Cô bé biết rõ hơn
những trẻ khác điều mà cô bé
làm". Cha sở không chấp thuận
nên nói: "Nhưng con nhỏ mới
có 6 tuổi!" Cha Cruz trả lời:
"Không sao hết! Nếu cha đồng
ý thì tôi sẽ lãnh trách nhiệm".
Nghe vậy, cha sở liền nói với
con: "Vậy con hãy đi nói với
mẹ con là cha sở cho phép con được
rước lễ lần đầu ngày
mai".
Niềm
vui của con không thể nào tả hết.
Con ra về, vừa vổ tay reo mừng
vừa chạy suốt quảng đường
về nhà. Con hớn hở báo cho mẹ
con biết tin vui. Tức khắc, mẹ
con giúp con dọn mình xưng tội vào
ban chiều. Trên đường đến
nhà thờ, con thưa với mẹ là con
muốn xưng tội với vị linh
mục đến từ bên ngoài. Cha Cruz
giải tội nơi phòng thánh, ngồi
trên một chiếc ghế. Mẹ con liền
quỳ gần cửa, nơi bàn thờ
lớn, với các bà mẹ khác, đợi
đến lượt con mình vào xưng
tội. Nơi bàn thờ chính, trước
Mình Thánh Chúa, mẹ con dặn dò con lần
cuối cùng. Khi đến phiên mình, con
liền quỳ gối dưới chân
vị linh mục là người đại
diện Thiên Chúa Nhân Lành, để khẩn
cầu ơn tha thứ cho các tội lỗi
của con. Khi con xưng tội xong, con
thấy ai cũng cười hết. Mẹ
con gọi con và nói: "Con không biết
là khi xưng tội phải nói thầm,
vì đó là điều bí mật sao? Ai cũng
nghe con thú tội hết. Chỉ có phần
sau cùng, con nói điều gì đó, nhưng
không một ai nghe được".
Trên
đường về nhà, mẹ con muốn
dò biết điều mà mẹ con gọi
là "bí mật toà cáo giải".
Nhưng mẹ con chỉ nhận được
câu trả lời bằng cái im lặng
tuyệt đối của con.
Giờ
đây con xin vén mở điều bí mật
của lần xưng tội đầu
tiên đó. Vị linh mục tốt lành,
sau khi nghe con nói, liền khuyên con vài lời:
"Con à, linh hồn con là đền
thờ Chúa Thánh Thần. Con hãy gìn giữ
linh hồn luôn trong sạch, hầu Chúa
Thánh Thần có thể tiếp tục hoạt
động chí thánh của Ngài".
Khi nghe những lời này, con cảm thấy
nảy sinh lòng kính trọng sâu xa đối
với bên trong linh hồn con và con hỏi
cha giải tội xem con phải làm gì.
Cha liền trả lời: "Con hãy
đến quỳ gối dưới chân
tượng Đức Bà đằng kia
kìa. Rồi với trọn lòng tin tưởng,
con hãy xin Đức Mẹ chăm sóc con
tim con, xin Đức Mẹ chuẩn bị
lòng con xứng đáng rước Con Dấu
Ái Mẹ vào ngày mai và xin Đức Bà gìn
giữ lòng con cho một mình Chúa Giêsu mà
thôi".
Trong
nhà thờ có mấy tượng Đức
Mẹ. Nhưng vì các chị con có nhiệm
vụ chăm sóc bàn thờ Đức
Mẹ Mân Côi, nên con có thói quen cầu nguyện
trước bức tượng này. Do
đó, chính lần này, lại một lần
nữa, con đến quỳ cầu nguyện
trước Đức Mẹ Mân Côi, để
khẩn cầu Mẹ, với trọn
lòng tha thiết, xin Mẹ gìn giữ con
tim bé nhỏ con cho một mình Thiên Chúa mà
thôi. Chính vì lập đi lập lại
nhiều lần lời cầu xin khiêm
tốn này, với đôi mắt đăm
đăm nhìn bức tượng, mà con
có cảm tưởng là tượng Đức
Mẹ mĩm cười nhìn con với
cử điệu tràn đầy nhân ái
và tỏ dấu cho con biết là Đức
Mẹ nhậm lời con nài van. Lòng con
tràn ngập niềm hạnh phúc đến
độ con chỉ mấp máy được
một lời.
Trọn
buổi tối hôm đó, các chị con
làm việc gấp rút để may cho con
chiếc áo rước lễ trắng
tinh với vòng hoa đội đầu.
Phần con, vì quá vui mừng nên không thể
nào chợp mắt được. Con thấy
như thời gian đứng lại.
Con không ngừng thức dậy và đến
bên các chị con đang làm việc để
hỏi xem trời sáng chưa và khi nào thì
các chị thử áo, thử vòng hoa cho con,
v.v...
Sau
cùng thì buổi sáng của ngày hồng phúc
ấy cũng đến, nhưng 9 giờ
sáng vẫn như còn trù trừ chưa
muốn đến! Chị Maria dẫn
con vào nhà bếp - lúc đó con đã mặc
chiếc áo trắng tinh - để con
xin lỗi cha mẹ con, hôn tay các ngài và
xin các ngài chúc lành cho con. Khi nghi thức
chấm dứt, mẹ con nhắn nhủ
vài lời sau cùng. Mẹ con nói với con
điều mà mẹ con ước ao cho
con xin cùng Chúa, một khi Chúa ngự vào
lòng con, và rời con với câu nói: "Nhưng
nhất là, con hãy xin Chúa cho con trở thành
một vị thánh!" Lời này như
ghi khắc vào lòng con, đến độ,
đó là những lời đầu tiên
con thưa cùng Chúa, ngay khi con vừa rước
Chúa ngự vào lòng. Mãi cho đến ngày
hôm nay, con vẫn như còn nghe vang vọng
tiếng mẹ con lập lại với
con lời nói này ...
Con
lên đường đến nhà thờ
với các chị con và để áo trắng
tinh của con khỏi bị dơ bẩn
vì dính bụi đường, anh con liền
bồng con trên tay. Ngay khi vừa đến
nhà thờ, con liền chạy đến
bên bức tượng Đức Bà Mân
Côi và lập lại lời cầu nguyện
con đã xin với Đức Mẹ chiều
hôm qua. Con quỳ yên đó chiêm ngắm
nụ cười của Đức Mẹ
vào ngày hôm trước, mãi cho đến
lúc các chị con đến tìm con dẫn
tới chỗ dành cho con, nơi hàng ngũ
các trẻ em rước lễ lần
đầu.
Có
rất nhiều trẻ em rước lễ
vỡ lòng ngày hôm đó. Chúng con xếp
thành bốn hàng, từ cuối nhà thờ
lên mãi tận gần cung thánh. Hai hàng trẻ
nam và hai hàng trẻ nữ. Vì con là trẻ
nhỏ bé nhất, nên con được
xếp gần các thiên thần, trên bậc
cấp của bàn rước lễ.
Thánh
lễ trọng thể bắt đầu
và càng gần tới lúc rước lễ,
tim con càng đập mạnh hơn, trong
niềm trông đợi một Thiên Chúa
Chí Cao, sắp từ Trời ngự xuống
kết hiệp với linh hồn bé nhỏ
khốn cùng của con. Cha sở đi
giữa hai hàng trẻ em để trao
Mình Thánh, Bánh các Thiên Thần. Con được
hồng phúc rước lễ trước
tiên. Khi vị linh mục bước xuống
các bậc cấp bàn thờ, con có cảm
tưởng là tim con sắp nhảy ra
khỏi lồng ngực. Nhưng, ngay khi
cha sở đặt trên môi con Bánh Thánh,
con cảm nhận tức khắc niềm
thanh thản và an bình sâu xa. Sự hiện
diện của Thiên Chúa Chí Nhân trở thành
rõ ràng đối với con, y như thể
con nghe và trông thấy được Ngài
bằng chính các giác quan của thân xác con.
Con liền thân thưa với Chúa lời
khẩn cầu của con: "Lạy
Chúa, xin làm cho con trở thành một vị
thánh! Xin gìn giữ tim con luôn trong sạch,
chỉ yêu mến duy nhất một mình
Chúa mà thôi!"