CẦN
PHẢI CÓ GÌ ĐỂ THỨC TỈNH?
Vấn để được đặt ra là: “Cần
phải có gì để thức tỉnh?” Đây là một trong những
vần đề hóc búa và gai góc ngay cả đối với hàng ngũ linh mục.
Trước đây, trong thời gian
mò mẫm tìm chân lý, chính tôi đã nhiều lần tham vấn các linh mục
quen biết (trên một vài lớp trong chủng viện) với một câu hỏi
rất nghiêm chỉnh: Làm cách nào để biết mình thức tỉnh?
Hầu hết các Ngài đều trợn
mắt lên tưởng như tôi từ cung trăng rớt xuống. Có lẽ trong đời
linh mục của các Ngài, chưa ai đặt ra cho một một vấn nạn nghe
rất quen thuộc trong Phúc âm, nhưng không dễ trả lời chút nào.
Có vị ân cần bảo: Phải
giữ mình cho sạch tội trọng, vì Chúa đến như kẻ trộm.
Tôi tâm sự: Cả mấy năm
nay, em không mắc tội trọng, ngoài tội lo ra vớ vẩn. Còn chuyện
giờ Chúa gọi, ai cũng biết phải đối diện với nó, nhưng có mấy
ai chuẩn bị cho giờ kinh khủng ấy, trừ một số người nằm liệt giường
liệt chiếu, biết sức khoẻ mình sắp tàn và giờ phút từ giã cõi
trần sắp tới, mà trong lòng vẫn còn vương vấn cõi trần, và rất
hoang mang không biết mình sẽ ra sao sau khi chết - "Thưa
Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết
được đường?" (Ga 14:5) Rõ ràng vẫn chưa phải là tỉnh thức,
vì em nghe nói thức tỉnh là tình trạng cực kỳ sáng suốt và bình
an. Nếu vẫn còn lo sợ, bối rối thì chứng tỏ đang ngủ mê chứ làm
sao gọi là thức tỉnh được?
Có vị lại khuyên: Phải
cầu nguyện luôn kẻo sa chước cám dỗ.
Tôi thắc mắc: Em đã từng
nghe nói: Phải cầu nguyện liên lỉ, nhưng làm cách nào có thể cầu
nguyện liên lỉ, trong khi đầu óc suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời
và chân tay tất bật làm việc từ sáng tới tối; lấy đâu ra giờ để
cầu nguyện? Thế anh cầu nguyện liên lỉ thế nào?Mỗi ngày được được
bao nhiêu phút?
Ngài ngước mặt lên, dáng vẻ
tự tin: Chú mày giỡn hả? Sáng chiều dâng lễ, đọc kinh phụng
vụ đã ngốn hết cả vài tiếng đồng hồ rồi đấy.
Tôi hỏi tới: Tuyệt vời,
nhưng em nghe dạy rằng cầu nguyện là sống những giây phút tương
quan thân mật với Chúa của lòng mình. Vậy trong những giờ mà anh
gọi là cầu nguyện, anh có thực sự sống thân mật với Chúa không?
Ngài cúi mặt xuống, trầm tư
một vài giây: À, à ….. điều này coi bộ khó thực hiện. Thì
ra bấy lâu nay mình vẫn tự hào là linh mục của Chúa, thi hành
trọn vẹn bổn phận một linh mục của giáo hội. Hôm nay cậu đặt câu
hỏi này khiến mình phải suy nghĩ lại cách sống của mình bấy lâu.
Cám ơn những chia sẽ thẳng thắn của cậu.
Có vị chân thành hơn: Thú
thật với cậu, tớ cũng còn đang lùng bùng về vấn đề gây cấn này.
Thật đáng tiếc! Các linh mục
quen biết đều không giúp gì cho nỗi băn khoăn, khắc khoải, trăn
trở của tôi vào thời gian đó.
Trong cộng đoàn, ngay cả các
huynh trưởng cao cấp, hầu như không ai quan tâm vấn đề gai góc
này. Người ta chỉ đạt nặng vấn đề vâng phục khi nhận công tác
ở trên giao và dấn thân phục vụ cho công trình của Chúa trong
việc Ra Khơi Loan Báo Tin Mừng. Chúng tôi thường nói đùa với nhau:
nhớ dấn thân nhé, nhớ dấn thân nhé!
Trong công cuộc ra khơi Loan
Báo Tin Mừng, chúng tôi dấn thân như một đàn cừu nối đuôi nhau
theo một con đường đã được lập trình cụ thể và rất chi tiết. Thí
dụ hát 3 bài và chỉ được chọn trong sách đã phát hành dành riêng
cho cộng đoàn mình, không được hát bài khác. Khi huấn luyện, phải
nói những gì ở trên soạn ra, chỉ thêm một chút cho có vẻ màu mè
chứ không được nói những gì ngoài bài. Có thể nói chúng tôi là
một đống cassette vô hồn. Ấn một phát là nói. Một số người chưa
quen, có thể đọc một đoạn rồi giải thích sơ sơ những điều mà ai
cũng hiểu, rồi lại đọc nguyên văn đoạn tiếp theo .. cứ thế cho
tới hết bài. Người nghe chẳng biết ý người thuyết trình muốn nhấn
mạnh điều gì - cứ đều đều như một bài dân ca ru ngủ.
Ra khơi trong tình trạng mờ
mịt như thế thì làm sao mà thức tỉnh tâm hồn người khác được?!!
Hàng năm, cứ vào mùa chay,
ca đoàn đã từng hát nhiều lần bài Metanoya, lời kêu gọi thiết
tha!! Nhưng ngay cả người hát lẫn người nghe cứ việc ngủ vùi trong
cách sống đạo thường ngày.
Trong thời gian tìm hiểu,
tôi khao khát gặp minh sư biết bao!! Mong sao một minh sư nào
đó hé mở cho mình một vài tia sáng, để dựa vào đó mà mình tiếp
tục đi. Không gặp được ai. Thôi, đành phải một mình một bóng lên
đường tìm kiếm chân lý….
Sau này, khi trao đổi với
các bạn bè cùng khao khát tìm chân lý như tôi, tôi khám phá ra
một điều thực thú vị: Dường như mỗi người đi một con đường khác
nhau, dùng những phương thế khác nhau, nhưng cuối cùng chúng tôi
có một điểm chung. Đó là chúng tôi có một cái nhìn mới, một ánh
mắt mới - tôi mạn phép gọi là Ánh mắt tâm linh cho oai.
Như vậy, “Cần
phải có gì để thức tỉnh?” . Xin thưa: Chỉ
cần có lối nhìn mới, đôi mắt mới, quan niệm mới, khám phá mới.
Mới ở đây không phải là khác điều Đức Giêsu đã mặc khải,
nhưng chính là mỗi người trong chúng ta thực sự nếm thử và cảm
nghiệm được sức sống mạnh liệt của lời Thần Khí qua Kinh Thánh
bằng cái tâm trong sáng, thức tỉnh.
Một câu hỏi tiếp theo chắc
chắn sẽ bật lên: Làm thế nào để có ánh mắt mới?
Muốn ăn phải lăn
vào bếp. Không ai có thể nhìn người khác ăn mà bụng
mình lại no đủ!
Chúa dọn sẵn cho con bữa
tiệc ngay trước mặt quân thù.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa. (Tv 23:5)
Kinh Thánh đã dọn cho chúng
ta một bữa tiệc thịnh soạn Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước,
là ánh sáng chỉ đường con đi.(Tv 119:105). Đức Giêsu còn khẳng
định: Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống.(Ga 6:63).
Xin mời mỗi người trong chúng ta nếm thử để cảm nghiệm sức sống
mãnh liệt của Chúa ngay trong tâm mình - những khám phá mới này
khiến cho mắt ta trong sáng - chứ không còn mờ mịt như thời còn
ngủ mê nữa.
Theo kinh nghiệm một vài anh
em chúng tôi, nếm thử mới nghe tưởng dễ như ăn cơm sườn, nhưng
thực ra đòi hỏi một điều kiện cần thiết đó là lòng khao khát,
khắc khoải rồi tìm kiếm, kiên trì gõ liên tục bằng cách đặt những
nghi vấn. Thí dụ: Thánh hoá là gì? Cứu độ là gì? Đồng hình đồng
dạng với Chúa là sao? Linh hồn tôi ra sao? ….mỗi người tự đạt
ra cho mình một nghi vấn rồi vừa tìm kiếm vừa tham vấn những người
khác cho tới một lúc nào đó: thật bất ngờ, ta tìm được câu trả
lời. Rồi lại câu hỏi thứ hai…cứ thế, mỗi khám phá mới khiến cho
mắt ta trong sáng hơn…cho tới một lúc nào đó Cũng như khi tôi
còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, hiểu biết như trẻ con,
suy nghĩ như trẻ con; nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi
bỏ tất cả những gì là trẻ con. Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như
trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi
biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên
Chúa biết tôi. (1Cr 13:11-12)
Còn gì tuyệt vời hơn khi tôi
sẽ được biết hết như Thiên Chúa biết tôi. Nhờ đâu tôi được biết
? Đức Giêsu đã tuyên bố mạnh mẽ: "Thế
nên Thầy bảo anh em: anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ
thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho.10 Vì hễ ai xin thì nhận được, ai
tìm thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho….Cha trên trời lại không
ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao? " (Lc 11:9-13).
Cha không ban cho chúng ta
nhà lầu xe hơi, tiền bạc như núi, nhưng Cha sẽ ban cho chúng ta
Thánh Thần, chính nhờ Thần Khí Thiên Chúa mà chúng ta có lối nhìn
mới với Ánh mắt tâm linh trong suốt giúp chúng ta sống thức tỉnh
dễ dàng hơn: Những ai sống theo tính xác thịt, thì hướng về những
gì thuộc tính xác thịt; còn những ai sống theo Thần Khí, thì hướng
về những gì thuộc Thần Khí. Hướng đi của tính xác thịt là sự chết,
còn hướng đi của Thần Khí là sự sống và bình an. (Rm 8:5-6). Hướng
về ở đây chính là nhìn mọi vấn đề bẳng Ánh mắt tâm linh, giúp
chúng ta thức tỉnh sáng suốt ngay trên chốn hồng trần đầy bóng
tối và hỗn loạn này.
|