| |
"Phúc
Cho Các Con..."
Trong tác phẩm mang tựa đề: "Người Nghèo của Thiên Chúa"
có đoạn viết về Thánh Phanxico Assisi như sau:
Khi mặt trời vừa ló dạng, tôi và một người bạn của tôi lại lên
đường, chúng tôi đến một thành phố nhỏ mà tôi không nhớ tên. Người
bạn của tôi vốn là một người bạn chí thân với Thánh Phanxicô Assisi
từ thuở nhỏ. Tình cờ gặp lại vị Thánh giữa chợ, anh ta liền chạy
đến ôm lấy Ngài và nói : "Này anh Phanxicô, ai đã khiến anh
ra nông nỗi này!" Phanxicô cười đáp: "Chúa làm".
Bạn tôi lại hỏi tiếp: "Bao nhiêu áo quần đẹp của anh, cả
cái cánh lông chim đỏ gắn trên chiếc mũ da của anh thuở nào sao
mất hết cả rồi? Và còn mấy chiếc nhẫn vàng trên tay anh đâu?"
Phanxicô lại cười đáp: "Satan đã cho tôi, tôi đã trả lại
cho hắn tất cả rồi". Bạn tôi đưa mắt nhìn từ đầu đến chân
vị Thánh. Anh không thể tưởng tượng được người bạn hào hoa thuở
nào bây giờ tàn tệ, không mũ, không giày dép và nhìn rất lạc lõng,
đơn côi. Cảm xúc đến rơi lệ, anh hỏi vị Thánh: Này Phanxicô, anh
đến từ đâu vậy?" Vị Thánh đáp: "Từ một thế giới khác".
Bạn tôi thắc mắc:"Sao anh lại ca hát?" Vị Thánh giải
thích: "Tôi hát để khỏi quên đường"...
Giai thoại trên đây có thể gợi lên cho chúng ta một vài suy nghĩ
thế nào là niềm hạnh phúc đích thực trong cuộc sống con người.
Có người tưởng hạnh phúc nằm trong giàu sang. Có người lấy danh
vọng, uy quyền làm hạnh phúc. Có người đi tìm hạnh phúc trong
lạc thú. Người ta tìm cách tránh khó khăn, phiền toái trong đời
sống bao nhiêu có thể và nghĩ rằng làm như vậy là đang đi tìm
hạnh phúc cho mình. Xã hội Mỹ có khuynh hướng đánh giá trị con
người qua số lượng và phẩm chất của đời sống hưởng thụ. Tuy nhiên
tất cả những điều trên chỉ là cái bóng hạnh phúc, không phải hạnh
phúc thật. Mà nhiều khi cái bóng hạnh phúc đó lại giết chết hạnh
phúc thật. Ông Martin tại tiểu bang Atlanta mất một trăm ngàn
Mỹ kim trong một cuộc buôn bán chứng khoán. Người đàn ông này
không còn một giải quyết nào khác hơn là giết vợ, 2 đứa con thơ,
sát hại mấy người vô tội khác và cuối cùng tự kết liễu đời sống
mình.
Thiên Chúa, Đấng đã đặt để trong trái tim con người hạnh phúc,
nên chỉ Thiên Chúa mới có thể chỉ cho con người cách đi tìm hạnh
phúc. Trong bản Hiến Chương Nước Trời là Tám Mối Phúc Thật, Chúa
Giêsu, Đấng Cứu Thế đã chỉ cho chúng ta con đường dẫn đến hạnh
phúc thật, một con đường nghịch lý. Thế gian cho rằng giàu có
lợi lộc là hạnh phúc thì Chúa bảo: "Phúc cho những ai có
tinh thần nghèo khó vì Nước Trời là của họ" (Mt 5:3). Thế
gian tranh giành địa vị danh vọng đến gây gỗ thù ghét nhau và
tưởng đó là hạnh phúc, nhưng Chúa Kitô dạy: "Phúc cho những
ai hiền lành..., ăn ở thuận hòa..., xót thương người..."
(Mt 5: 4,7,9). Người đời ham vui thú và sợ khổ vì điều lành thì
Chúa Kitô lại chúc phúc: "Phúc cho ai đói khát sự công chính,
phúc cho những người có lòng trong sạch vì họ sẽ được nhìn xem
Thiên Chúa" (Mt 5: 6-8). Những mối phúc không chỉ là những
lời an ủi mà còn là những lời hứa long trọng do chính Đấng duy
nhất hiểu rõ hạnh phúc là gì và còn có thể ban chính hạnh phúc
ấy nữa.
Sống
Hiến chương nước Trời đòi chúng ta thái độ nghịch lý: nghịch lại
con người tự nhiên khuynh chiều về tội lỗi; nghịch lại văn hóa
xã hội đặt cá nhân, vật chất và tự do không chính đáng lên trên
những giá trị cộng đoàn, siêu nhiên và lề luật của Chúa. Thánh
Phaolô đã nói đến sự đối chọi giữa tinh thần thế gian và tinh
thần Đức Kitô: "Những điều mà thế gian cho là điên dại thì
Thiên Chúa đã chọn để làm cho những người khôn ngoan phải xấu
hổ, điều mà thế gian cho là yếu hèn thì Thiên Chúa đã chọn để
làm cho những gì là mạnh mẽ phải hổ ngươi. Thiên Chúa chọn những
điều hèn hạ đối với thế gian, những điều bị khinh chê..."
(1 Cor 1:27-28). Trong Cựu Ước, tiên tri Sophonia cũng đề cập
đến tinh thần này: "Những người hiền lành là những kẻ tuân
giữ luật Chúa. Hãy tìm công lý, hãy tìm sự khiêm nhường vì một
dân tộc khiêm tốn và nghèo nàn, biết tin tưởng vào danh Thánh
Chúa sẽ được sống sót để sẽ không còn làm điều bất công, không
nói dối, không phỉnh gạt" (Soph. 2:3, 3:12-13)
Ai muốn hiểu và sống những nghịch lý của tám mối phúc thật đòi
sự hối cải, từ bỏ cái nhìn nhân loại mà nhận lấy cái nhìn của
Thiên Chúa, để cho ánh sáng và chính cuộc sống của Con Thiên Chúa
xâm chiếm mình. Lúc đó chúng ta hiểu rõ điệp khúc "phúc cho
các con", một điệp khúc tràn đầy hoan lạc của hiến chương
Kitô giáo.
Sr.
Irene Khanh, CMR - 2005.
Chúa Nhật 4 Thường Niên – Năm A; 3-2-2008
Xp 2:3; 3:12-13; 1 Cr 1:26-31; Mt 5:1-12a
Tám Mối Phúc: đường đưa tới tự do
Các bài đọc hôm nay cho chúng ta hình ảnh về những người nghèo của Thiên Chúa.
Đó là những người cùng khổ, nhỏ bé hèn hạ, bị chà đạp. Họ sẽ
được Thiên Chúa bênh đỡ ủi an.
Trong
Bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu giảng về “Tám Mối Phúc”. Kêu
gọi chúng ta làm công dân
Nước Trời, Chúa Giêsu trình bày
cho ta một “Hiến Chương” hay một “Tuyên Ngôn” để giúp ta đi
theo con đường Ngài đã đi xây dựng Nước Trời. Hay cũng là lời
tuyên
thưởng cho những công dân đã trung thành với luật điều của
Nước Trời. Họ là ai? Là những người có tâm hồn nghèo khó, hiền
lành
nhịn nhục, sầu khổ, khao khát nên người công chính, xây dựng
hoà bình, có tâm hồn trong sạch, bị bách hại, bị xỉ vả và vu
khống đủ điều. Đó chính là những người nghèo được Thiên Chúa
ưu ái mà các ngôn sứ đã từng nhắc đến.
Con
người ngày nay hiểu và định nghĩa hạnh phúc theo nghĩa phàm
tục. Người có phúc
là kẻ có nhiều may mắn giống như kẻ
trúng
số lớn, có thể sống cuộc đời vô lo. Người có phúc là kẻ có
nghề nghiệp như ước mơ, có thể gặt hái nhiều lợi lộc. Người
có phúc
là kẻ có nhà cao cửa rộng, phú quí giầu sang... Hạnh phúc
có nghĩa là đạt được những gì mình ước muốn và tự hào là do
công
sức mình tạo ra. Ngày nay phong trào tục hoá đã chiếm ưu
thế trong mọi lãnh vực, ngay cả trong đời sống tôn giáo. Thị
trường
tìm đủ mọi cách qua điện ảnh, báo chí quảng cáo mời gọi con
người ngày nay sống hưởng thụ. Sức dụ dỗ quá lớn, con người
bị mê hoặc,
không đủ sức chống lại, đành a dua hoặc tự nguyện chạy theo
thói đời. Hậu quả tất nhiên chính là: đời sống luân lý càng
ngày càng
suy yếu, nhiều giá trị đạo đức bị đảo lộn hay bị bóp méo,...
Thay vì tự do con người tự biến mình thành nô lệ!
Theo
bản tính loài người, chúng ta ai cũng muốn hãnh diện. Hãnh
diện tự hào với những gì mình có, mình là. Rất nhiều
khi cũng
hãnh diện cả với những gì vay mượn của kẻ khác nữa, thí
dụ cậy mình có gốc gác, có con cháu làm lớn trong xã hội...
Người ta
đã dựa vào khôn ngoan của thế gian để tự hào tôi có bằng
cấp này nọ, tôi có tài sản kếch sù. Thánh Phaolô đã tế
nhị
nhưng
không kém mỉa mai, nhắc khéo tín hữu Côrintô về gốc gác
khiêm tốn của mình: «Anh em thử nghĩ lại xem: khi anh em được
Chúa
kêu gọi, thì trong anh em đâu có mấy kẻ khôn ngoan trước
mặt người đời, đâu có mấy người quyền thế, mấy người quí
phái»
(c.26). Lai lịch của tín hữu Côrintô chỉ có thế thôi, đâu
có gì đáng
để tự hào với người đời. Nhưng Thánh Phaolô cho họ biết
chính Chúa là Đấng đã biến đổi thân phận của họ nên: ai tự
hào
thì hãy tự hào trong Chúa.
Đức
Giêsu loan báo cho chúng ta bí quyết để sống cuộc đời tự do.
Người sống tự do là người có tâm hồn thanh thản,
người đó đứng vững như chiếc kiềng ba chân không lo lắng
sợ sệt
trước
gió bão. Bởi vì dầu biết mình chưa thành toàn, chưa hoàn
hảo nhưng kẻ ấy thâm tín rằng mình được yêu thương chấp
nhận. Sống
trong vòng tay yêu thương quan phòng của Thiên chúa thì
tội tình
chi phải đeo mặt nạ, cần chi phải xây cổng kín tường
cao, cần gì phải tranh giành với thiên hạ những chuyện không
đâu, cần
gì phải quan tâm lo lắng đến thành công hay thất bại,...
Còn gì hạnh phúc hơn khi có thể đối diện với con người
thật của
mình. Biết mình không thập toàn nhưng không sợ chê bai.
Sống tự do
có nghĩa là sống thành thật với chính mình.
Trong
thực tế, dù là những Kitô hữu rất siêng năng và ngoan đạo,
chúng ta vẫn sống theo những quy tắc càng
ngày càng
khơi sâu
hố ngăn cách giữa chúng ta với những kẻ phận nhỏ, chúng
ta đã rơi vào tội thờ ngẫu tượng, khi lòng ngoan đạo
của chúng
ta hướng
về một Thiên Chúa do trí óc và con tim mình nhào nặn
ra, chứ không phải Đức Giêsu Kitô trong Phúc Âm. Tiên
Tri Sophonia
cũng đã nói tới «một dân nghèo hèn và bé nhỏ, chúng
sẽ tìm nương ẩn
nơi danh Đức Chúa». Người nghèo của Thiên Chúa phải
là người thi hành mệnh lệnh của Ngài, tìm nương ẩn nơi Ngài,
tìm sự
công chính, sống sao cho xứng với phẩm vị của mình,
«đói
cho
sạch,
rách cho thơm». Người sẵn sàng chịu bách hại, xỉ vả
và vu khống đủ điều vì danh Chúa. Đó là dấu chứng hùng hồn,
là
thước đo
lòng thành của họ đối với Thiên Chúa «Lửa thử vàng,
gian
nan thử đức».
Tinh thần nghèo khó cốt ở chỗ biết sử dụng của cải
đời này để làm vinh danh Thiên Chúa và mưu ích cho tha nhân.
Đức
Giê-su không chỉ đòi hỏi chúng ta phải sẵn sàng từ
bỏ
của cải, người
thân, nhưng còn cần
từ bỏ chính bản thân mình để được thuộc trọn về Ngài
(Mt 19,27-30). Đó là cái nghèo tột cùng, nhưng cũng
từ cái nghèo này đem lại
cho chúng ta sự giầu có phong phú không gì có thể so
sánh được, vì chúng ta đã chiếm hữu được chính Thiên
Chúa, Đấng là nguồn
mạch mọi ân sủng.
Sr.
Marciana Chuẩn CMR
|
|