Lm Phêrô Nguyễn Văn Hương 22/Oct/2021
CHÚA NHẬT XXX thường niên, năm B
Gr 31,7-9; Hr 5,1-6; Mc 10,46-52
Chữa lành bằng thương xót
Với Chúa Nhật XXX Thường Niên, Giáo Hội mời gọi chúng ta đặt niềm tin và hy vọng vào Chúa Kitô, Linh Mục Thượng Phẩm và Trung Gian của chúng ta. Với tư cách này, Chúa Kitô mở mắt cho chúng ta để nhìn thấy những việc kỳ diệu mà Người đã làm cho chúng ta trong cuộc sống.
1. Lời hứa và hiện thực
Trong bài đọc I Chúa Nhật này, tiên tri Giêrêmia loan báo về việc Thiên Chúa sẽ thực hiện những kỳ công để giải thoát và quy tụ dân Người. Đó là nền tảng của hy vọng cho sự giải phóng và tồn tại của dân riêng. Ở đây, chúng ta tìm thấy hình ảnh của sự phục hồi, đổi mới, và hòa bình. Tuy nhiên, ơn cứu độ và bình an đó chỉ đến từ một mình Thiên Chúa.
Bài đọc II, tác giả thư Hípri nói về chân dung và vai trò của linh mục. Trước hết, linh mục là người “được chọn trong số người phàm” (Hr 5,1). Vì thế, linh mục không phát xuất hoặc rơi xuống từ trời, nhưng là một con người, ngài có gia đình và lịch sử giống mọi người.
“Được chọn trong số phàm nhân” cũng có nghĩa là linh mục được tạo dựng giống như bao nhiêu con người khác: với những cảm xúc, khó khăn, những bất trắc và yếu đuối như mọi người. Kinh Thánh nhìn thấy trong những yếu tố này như một lợi ích cho người khác, chứ không phải là nguyên cớ cho sự vấp ngã. Quả thật, theo cách thức này, linh mục sẽ sẵn sàng hơn để cảm thông với người khác, vì linh mục cũng có những yếu đuối. Linh mục xét như là một con người nên cũng có những nhu cầu nhân bản, nhu cầu này được sống với tinh thần Tin Mừng khác biệt với các nhà xã hội và chính trị.
Hơn thế, “được chọn trong số phàm nhân,” linh mục “được đặt lên làm đại diện cho loài người, trong các mối tương quan với Thiên Chúa, để dâng lễ phẩm cũng như tế vật đền tội.” Điều này có nghĩa là linh mục thay thế người khác và được cắt đặt để phục vụ họ. Phục vụ gắn liền với chiều kích sâu xa nhất của con người, là định mệnh vĩnh cửu. Thánh Phaolô tóm tắt sứ vụ linh mục trong câu này:
“Vậy chớ gì thiên hạ coi chúng tôi như những đầy tớ của Đức Kitô, những người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa” (1 Cr 4,1).
Linh mục được cắt đặt để phục vụ cộng đoàn dân Chúa. Nhờ linh mục, giáo xứ là điểm quy tụ mạnh nhất trong đời sống chúng ta.
Chúng ta vừa phác thảo cái nhìn tích cực về dung mạo của linh mục. Tuy nhiên, thực tế như chúng ta biết, không phải luôn như thế. Ngày hôm nay thỉnh thoảng chúng ta nghe những thông tin về những gương xấu xảy ra trong Giáo Hội liên quan đến các giáo sĩ, do sự yếu đuối và bất trung của họ, đó là trường hợp mà Giáo Hội không thể làm gì hơn ngoài việc xin tha thứ.
Nhưng có một sự thật mà chúng ta cần phải ghi nhớ về những phúc lành thiêng liêng cho con người qua các linh mục. Xét như một phàm nhân, linh mục có thể mắc sai lầm, nhưng những việc linh mục làm tại bàn thờ hoặc trong tòa giải tội mang lại những giá trị và hiệu quả lớn lao biết bao. Thiên Chúa vẫn tiếp tục ban ân sủng cho con người qua các linh mục, dầu họ có sự bất xứng. Chính Chúa Kitô rửa tội, cử hành, tha thứ, ban ơn qua các linh mục là phương tiện của Người.
Theo ý nghĩa đó, tôi thích nhắc lại những lời của một linh mục nhà quê nói ra trước khi chết, do nhà văn Georges Bernanos viết: “Tất cả đều là hồng ân! Cả sự khốn nạn của thói say rượu xem ra đối với ngài cũng là một hồng ân, bởi vì nhờ đó mà ngài có lòng thương cảm hơn đối với người say rượu. Thiên Chúa không đòi hỏi những người đại diện của Người trên trái đất phải hoàn hảo tuyệt đối, nhưng Người muốn họ phải là người có lòng thương xót.”
2. Giêsu, mô mẫu của linh mục
Bài Tin Mừng hôm nay tường thuật lại việc Chúa Giêsu chữa cho người mù tên là Batimê, ở Giêricô. Batimê đã không bỏ lỡ cơ hội để xin ơn chữa lành. Anh nghe biết rằng Chúa Giêsu đi qua, anh nắm lấy cơ hội lớn lao cho đời anh ngay lập tức. Anh bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin rủ lòng thương tôi” (Mc 10,48). Những người xung quanh phản ứng lại hành vi của anh, họ “quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng la lớn.” Điều này hiển nhiên minh chứng rằng ước vọng sống khỏe mạnh không phải luôn được chấp nhận: nỗi thống khổ đó luôn phải giấu kín, không dám nói ra, vì bị người ta lườm nguýt, nó quấy rầy những ai đang khỏe mạnh.
Hạn từ “mù lòa” cũng đã được thay đổi theo nhiều ý nghĩa tiêu cực cả thể lý và tinh thần. Ngày nay, người ta thường có khuynh hướng nói về sự mù lòa luân lý và tinh thần. Đó là sự thiếu hiểu biết, thiếu lòng thương xót và ở lì trong tội lỗi. Batimê không mù xét về phương diện này; anh chỉ bị khiếm thị về thể lý thôi. Cặp mắt tâm hồn anh còn tốt hơn cả những người ở xung quanh, bởi vì anh có một đức tin và niềm hy vọng rất mãnh liệt. Hơn nữa, cặp mắt đức tin này giúp anh thấy mọi sự diễn ra bên ngoài. Chúa Giêsu nói với anh ta: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Đức Giêsu xuất hiện với anh như là Đấng Cứu Độ và Người đã chữa lành anh khỏi sự mù lòa thể lý. Đó là một phép lạ của lòng tin.
3. Như anh mù Batimê
Người mù Batimê đại diện cho tình trạng con người luôn tìm kiếm sự chữa lành và ơn giải thoát khỏi yếu đuối, bệnh tật, nghèo nàn và tội lỗi. Sự mù lòa của chúng ta có lẽ không phải là mù lòa thể lý, nhưng có thể là mù lòa tinh thần. Đó là bất cứ điều gì ngăn cản chúng ta đạt tới hoặc phát huy những năng lực trong đời sống mình. Để được chữa lành, trước hết, chúng ta phải khiêm tốn nhận biết rằng chúng hiện hữu. Thứ đến, chúng ta cần lưu ý rằng Batimê không phải được chữa lành rồi mới tin, nhưng vì anh đã tin nên mới được chữa lành. Anh khiêm nhường van xin Chúa giúp đỡ. Chúng ta hãy cầu nguyện. Vì “chỉ có bạn mỏi mệt cầu nguyện, còn Chúa không bao giờ mỏi mệt để lắng nghe bạn cầu nguyện” (Đức Giáo Hoàng Phanxicô).
Vì thế, sứ điệp Tin Mừng hôm nay là: Chúa Kitô là Linh Mục Thượng Phẩm và Trung Gian giữa chúng ta với Chúa Cha, Người luôn sẵn sàng lắng nghe, chữa lành và giải thoát chúng ta khỏi bất cứ điều gì làm chúng ta mù lòa. Người muốn chúng ta nhìn thấy rõ ràng. Nhưng để thấy rõ ràng, cần có đức tin vào Chúa Kitô.
Tuy nhiên, cũng như Batimê, chúng ta phải khiêm tốn kêu lên: “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin rủ lòng thương tôi.” Đừng vì lòng tự cao tự đại, đừng vì đám đông làm ngăn cản chúng ta đến với Chúa Kitô. Vì Vịnh gia có nói: “Người nghèo kêu xin, Chúa lắng nghe lời họ” (x. Tv 34,7).
Cuối cùng, nếu chúng ta kêu cầu Chúa Kitô với niềm tin tuyệt đối. Chắc chắn Người lắng nghe chúng ta: “Vì tất cả những ai kêu cầu danh Đức Chúa sẽ được cứu thoát” (Rm 10,13). Vì thế, hôm nay, với tất cả niềm hy vọng, chúng ta hãy hát lên: “Chúa đã làm cho chúng ta biết bao điều kỳ diệu, nên chúng ta mừng rỡ hân hoan.” Amen!
Lm Phêrô Nguyễn Văn Hương 22/Oct/2021
ĐCV Vinh Thanh - Nghệ An
http://nguoinguphu.blogspot.com/
Lm JB Nguyễn Minh Hùng
NIỀM TIN – ĐỨC TIN
CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN NĂM B
Tôi muốn phân biệt giữa niềm tin và đức tin. Niềm tin chỉ để nói tới một sự tin tưởng của riêng mình hay một sự tin tưởng vào con người, vào cuộc sống. Đức tin nhắm đến một niềm xác tín nơi Đấng Toàn năng bên trên mình. Cụ thể, tôi muốn suy nghĩ về đức tin Kitô giáo. Vì thế, Đấng Toàn năng mà tôi đặt trọn lòng phó thác là chính Thiên Chúa của mình.
1. NIỀM TIN.
Một ví dụ làm sáng tỏ hơn hai chữ "niềm tin". Vài chục năm trước, báo Tuổi trẻ tổ chức cuộc thi "Viết về cha tôi". Nhiều câu chuyện cảm động do những người con viết về cha mình. Sau cuộc thi, tòa soạn chọn những truyện hay đăng thành sách, lấy tựa đề từ chính một câu chuyện trong các truyện ngắn: "Cao hơn đỉnh Thái".
Đúng là cao hơn đỉnh Thái. Tất cả các truyện ngắn ấy đều cho thấy sự hy sinh cao ngất của những người cha. Hy sinh đến mức quên mình, quên tất cả những gì thuộc về mình, quên cả đến sự sống của chính mình…
Và "Con heo đất" là một trong những truyện ngắn kể về một tấm gương cao hơn đỉnh Thái như thế. Tác giả Nguyễn Đào Vĩnh Huy cho biết, mình là con nhà nghèo, nghèo lắm. Ngày nhận giấy báo đậu đại học, Huy không dám cho gia đình hay, sợ cái tiệm sửa giày của ba, vốn đã quá chật vật để nuôi đủ sáu miệng ăn, bây giờ lại kham thêm đứa con đi học đại học, Huy không đành. Tác giả cho biết: “Không muốn thấy ba vì tôi mà gầy đi”.
Nhưng cô giáo chủ nhiệm biết tin, đã tới nhà cho hay. Được tin con vào đại học, người cha mừng quýnh. Còn Huy, đưa giấy báo nhập học cho ba mà lòng tưởng như mình đưa cho ba tờ giấy ký nợ.
Vậy là từ đó, người cha âm thầm nhịn ăn, nhịn uống nuôi con heo đất để hằng tháng cho con tiền chi phí. Tác giả viết: "Ba đưa con heo đất lên ngang tầm mắt rồi cười sản khoái chỉ vào tôi: "Con cũng là một con heo đất đấy chứ. Khéo nhé, làm sao đừng để ba bỏ đói". Tôi ngớ người ra một lúc mới hiểu điều ba nói. Vâng! Tôi cũng chính là con heo đất mà hằng tháng ba đã bỏ vào đó 500.000 đồng. Có khác là heo đất thì cất tiền trong bụng, còn tôi thì lại không…".
Niềm tin là thế. Nó rất cần cho đời sống của bạn, của tôi. Nếu không có niềm tin, ta khó vượt qua mọi bấp bênh, mọi chông gai đời mình. Niềm tin là cánh diều lộng gió đưa ước mơ của ta đến cả bầu trời hy vọng, cho ta nghị lực và vững vàng để tiến bước, để vượt thắng mọi chướng ngại của cuộc đời.
Chỉ với một kết luận rất ngắn: "Có khác là heo đất thì cất tiền trong bụng, còn tôi thì lại không…", đủ để tác giả Đào Vĩnh Huy nói lên tất cả niềm tin của hai cha con. Người cha tin vào khả năng, vào tương lai mà chính đứa con của ông mang tới. Còn người con, cũng tự tin vào khả năng vượt khó, vượt khổ với một ý thức nhìn về tương lai. Chính nhờ ý thức này, tác giả mới dám khẳng định: "Còn tôi thì lại không…".
2. ĐỨC TIN.
Nếu chỉ mới là niềm tin, đã cho ta những hiệu quả lớn lao như thế, thì đức tin còn làm nên những phép lạ ngoài sức tưởng tượng, ngoài sự hiểu biết lớn biết bao nhiêu.
Trong Tin Mừng hôm nay, thái độ của anh mù Bartimê là cả một đức tin chứ không chỉ niềm tin. Đi vào diễn tiến câu chuyện, ta sẽ thấy đức tin của Bartimê là một đức tin lớn, và ngày càng lớn, lớn dần. Đã lớn, càng lớn hơn.
Khởi đầu khi anh ĐANG NGỒI ăn xin, NGHE biết người đi ngang qua là Chúa Giêsu, anh KÊU lên. Nhưng tiếng kêu không dừng lại ở tên Chúa Giêsu, kèm theo đó là tước hiệu "Con vua Đavit": "Hỡi ông Giêsu con vua Đavit, xin thương xót tôi". Khi gọi Chúa là con vua Đavit, anh gán cho Chúa tước hiệu Đấng Messia của Israel.
Trong khi tiếng kêu bị đám đông lấn át, và cùng lúc, người ta cố ngăn chặng tiếng kêu, anh lại càng KÊU TO. Sau cùng tiếng kêu tha thiết của anh chiến thắng. Chúa dừng lại trên nỗi khổ sở của anh.
Bây giờ, sau khi nghe người ta thông báo: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh", Bartimê làm một cú NHẢY tuyệt vời. Niềm mừng vui của anh được biểu lộ cùng lúc đến ba động tác: LIỆNG áo choàng, ĐỨNG DẬY, ĐẾN CÙNG Chúa Giêsu.
Cần phải nói thêm nơi động tác thứ hai: bản văn Phụng vụ dịch là: "đứng dậy". Bản văn của nhóm Các giờ kinh phụng vụ dịch là: "đứng phắt dậy". Còn bản dịch của cha Nguyễn Thế Thuấn là: "nhảy chồm dậy".
Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem: Một người không chỉ sống trong tăm tối, mà còn nghèo khổ, phải đi xin ăn, phải sống nhờ lòng trắc ẩn của mọi người. Đó là chưa nói đến mặc cảm của bản thân, đã vậy còn bị khinh khi, bị xa lánh (qua câu "nhiều người mắng anh bảo im đi" nói lên điều đó). Bởi đó, chắc chắn nỗi cô đơn càng không nhỏ.
Hiểu như thế, ta mới cảm nhận hết sự hồ hỡi của Bartimê. Vì thế, để diễn tả tất cả vui mừng, hạnh phúc, lòng hân hoan, và cả thái độ yêu mến của anh, có lẽ sử dụng động từ NHẢY CHỒM DẬY trong hoàn cảnh này là hay hơn cả.
Một cú NHẢY CHỒM DẬY, còn cho thấy sự luống cuống xen lẫn chút gì kinh ngạc vì Thầy Giêsu, Đấng mà anh tuyên xưng là "Con vua Đavit", là Đấng Messia lại có thể nghe thấu lời kêu xin xủa anh.
Liền một lúc, ba động tác liệng áo choàng, nhảy chồm dậy, đến cùng Chúa Giêsu còn cho thấy thái độ dứt khoát hoàn toàn thuộc về đức tin: Anh chỉ nghe nói Chúa đến với mình, không hề biết Chúa đến từ hướng nào vậy mà vẫn nhảy cẩng lên, để được đến cùng Chúa. Chính thái độ của đức tin thật lớn lao ấy đã làm nên phép lạ. Chúa Giêsu khẳng định trong lời khen ngợi đức tin của anh mù: "Đức tin của anh đã chữa anh"!!
Chính đức tin đã cho anh, dù đang mù đôi mắt, nhưng lại rất sáng tâm hồn, để rồi sau khi nhận được ánh sáng, anh đã bước theo NGUỒN SÁNG là chính Chúa Giêsu, Đấng làm cho anh, cuộc đời anh và mọi người sáng lên, không phải bởi đôi mắt mà là ánh sáng chan chứa, ánh sáng dòi dọi của đức tin.
Thánh Marcô kết thúc bài Tin Mừng bằng một ghi nhận thấu đáo: "Tức thì anh ta thấy được và ĐI THEO NGƯỜI".
"ĐI THEO NGƯỜI" vừa khép lại một hành trình đức tin, vừa mở ra một hành trình mới. Vì hành động ĐI THEO ấy là một giai đoạm mới, mở ra một tương lai mới cần thiết cho cả hành trình đức tin vừa mới khép lại.
"ĐI THEO NGƯỜI": Đấy là điểm kết và là cao điểm của đức tin. Đấy là giai đoạn cuối cùng, là một tổng thể của cả hành trình đức tin. Đấy là cao trào lớn do chính giai đoạn đức tin vừa qua đưa tới. Đấy chính là sự tất yếu của những ai vừa khám phá ra bài học lớn lao của đức tin.
Như vậy một chuỗi tiến trình của đức tin vừa mới hình thành: ánh sáng đức tin của một tâm hồn dẫn tới sự sáng của đôi mắt để rồi trở lại với tâm hồn, đức tin ấy càng tỏa sáng lung linh.
Chúa ra tay giải thoát anh khỏi cảnh tăm tối của đôi mắt. Bằng cách ấy, Chúa lại đưa anh đi sâu vào huyền diệu của đức tin, để từ đây anh theo Chúa.
Niềm tin vào cuộc đời, vào lòng người đưa ta đến thành công trong cuộc sống.
Còn đức tin đưa ta đi trọn cuộc vượt qua mà cuộc đời của mỗi Kitô hữu cần lắm để phóng mình tới bến bờ của tình yêu thường hằng là chính Chúa, nguồn hạnh phúc vĩnh cửu.
Chính trong đức tin cũng đã bao hàm một niềm tin. Người mù khi kêu cầu Chúa Giêsu, giả thiết anh đã có sẵn niềm tin vào con người mang tên Giêsu.
Cuộc sống của bạn và tôi dẫu có thế nào, cũng đừng đánh mất niềm tin trong đời. Chính niềm tin là cái chốt đầu tiên đặt nền tảng cho đức tin.
Nếu bất mãn, thất vọng sẽ khiến cuộc sống nặng thế nào, thì thiếu niềm tin cũng sẽ dẫn tới một đức tin mệt mỏi thế ấy.
Bạn và tôi hãy để cho niềm tin hun đúc đức tin của mình. Và khi đức tin đã được tôi luyện, nó sẽ quay lại củng cố niềm tin trong ta.
Tin là đón nhận ánh sáng để nhìn cuộc đời trong ánh sáng mới. Nói cách khác, đức tin là cặp mắt mới. Cuộc đời vẫn thế. Vẫn những con người, những biến cố, những nỗi niềm. Đức tin chẳng miễn chước một khổ đau nào. Nhưng đức tin lại có sức làm thăng hoa cuộc đời. Dẫu không làm bay hơi bất cứ một sự oằn nặng nào trong ta, nhưng đức tin sẽ giúp ta thánh hóa tất cả những nỗi niềm, những lo toan, gánh vác… Trong đức tin, ta nhận ra như thế, thì đó chính là cập mắt mới của đức tin.
Tin còn là mở lòng đón nhận ơn Thiên Chúa. Đó chẳng phải là trường hợp của người mù Bartimê đó sao. Anh đã mở lòng và đón nhận chính Chúa Giêsu, món quà vô giá của chính Thiên Chúa tặng ban.
Và vì chính Chúa Giêsu là ánh sáng trần gian, nên khi được Chúa hiện diện trong ta, Chúa sẽ làm cho ta càng lúc càng chìm sâu trong ánh sáng, để như người mù Bartimê, ta bước theo ánh sáng của Chúa và nhận lấy niềm tin trong cuộc đời và đức tin nơi tâm hồn.
Chỉ với kinh nghiệm gặp Chúa, ta mới có thể vượt qua những khó khăn trong cuộc sống lòng tin và trung thành với đời sống đức tin của mình.
“KÌA, NGÀI GỌI ANH!”
“Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”.
lm Minh Anh
“Hãy tự giúp mình, rồi trời sẽ giúp!”, “Aide-toi, le ciel t’aidera!” - Ngạn ngữ Pháp.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay kể chuyện một thanh niên, tuy mù loà, nhưng đức tin của anh thật ngời sáng. Anh đã tự giúp mình; và sau đó, không chỉ trời giúp anh, mà người cũng sẽ giúp anh. Họ nói với anh, “Kìa, Ngài gọi anh!”.
Bartimê, một người ăn xin, đủ sắc sảo để biết rằng, anh không nên gây ồn ào cho những ‘khách hàng’ của mình; tuy nhiên, khi Chúa Giêsu đi qua, anh không thể im lặng. Cả khi bị ‘khách hàng’ quở mắng, anh vẫn la lên, “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”. Với niềm tin mạnh mẽ, Bartimê tin rằng, ông Giêsu ấy có thể thay đổi số phận của anh. Vì vậy, không ai và không gì có thể cản ngăn việc anh gặp Ngài. Người ta càng ngăn cản anh, anh càng kêu lớn. “Đó là tiếng nói của một trái tim nhân loại đang kêu lên; và tất cả chúng ta đều có tiếng nói này tự bên trong. Một tiếng nói phát ra tự nhiên mà không cần ai tác động, một tiếng nói tự hỏi về ý nghĩa hành trình của mỗi người trên trái đất này, nhất là khi chúng ta thấy mình đang ở trong bóng tối, “Lạy Chúa, xin thương xót con!”. Đây quả là một lời cầu nguyện đẹp nhất!” - Phanxicô.
Nhiều lần, chúng ta phàn nàn - tôi không biết cầu nguyện thế nào? Hãy học anh mù! Anh liên tục kêu van Chúa Giêsu và bày tỏ tất cả những gì anh ta cần chỉ trong một vài từ. Nếu bạn thiếu đức tin, hãy nói, “Lạy Chúa, xin thêm đức tin cho con!”. Nếu những thành viên trong gia đình hay các thân hữu của bạn đã ngừng thực hành đức tin Công Giáo, hãy cầu nguyện cho họ, “Lạy Chúa, xin giúp họ nhìn thấy!”. Đức tin có thực sự quan trọng đến thế không? So với thị giác thể chất, thị giác thiêng liêng - đức tin - quan trọng hơn bội phần! Trong khi tình trạng của người mù thật đáng thương, thì hoàn cảnh của một người không tin còn đáng thương hơn! Hãy nói với họ, “Kìa, Ngài gọi anh! Bạn hãy trình bày nhu cầu của bạn, và Chúa Giêsu sẽ đáp ứng bạn một cách hào phóng!”.
Israel - dân Chúa - cũng đã nói cho các dân ngoại xưa, “Kìa, Ngài gọi các anh!”; và họ đã hân hoan khi cảm nhận được lòng thương xót của Ngài, “Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại! Ta thấy mình chan chứa một niềm vui!” - Thánh Vịnh đáp ca. Giêrêmia đã thấy trước ngày hân hoan đó, “Kẻ đui, người què, Ta sẽ an ủi và dẫn đưa về!” - bài đọc một.
Anh Chị em,
“Kìa, Ngài gọi anh!”. Như Bartimê bên lề đường, bao người giờ đây đang ở bên lề xã hội hay ‘bên lề cuộc đời’ của chính họ cần lắng nghe những lời động viên phấn khích và hy vọng này! Đó là những con người bệnh tật phần hồn, đau đớn phần xác; những người thất nghiệp, tuyệt vọng; những người lung lạc đức tin hay những người đang đắm chìm trong tội lỗi… Và thật bất ngờ, con người khốn khổ đó có thể là mỗi người chúng ta. “Hãy tự giúp mình, rồi trời sẽ giúp!”. Như anh mù, hãy đặt niềm tin vào Chúa Giêsu, chạy đến với Ngài và la lên, “Lạy Chúa, xin thương xót con!”. Hãy vứt lại ‘những chiếc áo vướng bận’ để đến với Ngài; và chắc chắn, chúng ta cũng sẽ hưởng nhận những gì cần thiết để tạo nên một sự khác biệt!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin chữa mắt tâm hồn của con, hầu con có thể ‘rọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu’ khi con nói với anh chị em con, “Kìa, Ngài gọi anh!””, Amen.
(Tgp. Huế)
October 28, 2024