|
Nói
lời tình yêu
bằng
trái tim lửa cháy
1.
Lời Chúa thường hay gây “dị ứng”:
Lời
Chúa là “Lời sáng tạo”,
“Lời quyền năng”, “Lời
yêu thương”, “Lời an ủi”…
nhưng cũng là “Lời thường gây dị ứng”.
Thông thường, ai cũng thích gặp được những “lời
yêu thương”, “lời an ủi”. Nhất là cứ mỗi độ Tết đến,
ai ai cũng mong “bốc” được một câu Lời Chúa đầy khích lệ, an ủi
như “Hỡi những ai lao đao vất vả, hãy
đến cùng Ta, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho…”, hoặc “Hãy
xin thì sẽ được, hãy tìm sẽ gặp…”, hoặc “Phúc cho biết xót thương
vì họ sẽ được thương xót”, v.v... hoặc ít ra, một
Lời khuyến thiện chung chung như “Thầy
là đường, sự thật, sự sống; không ai đến được với Cha mà không
qua Thầy”. Nhưng nhiều người sợ nhất là “bốc
phải” những câu như “Khốn cho
các ngươi bọn biệt phái giả hình…”, hoặc “hỡi
nòi rắn độc, trốn đâu cho khỏi cơn thịnh nộ sắp đến…”;
thậm chí có người sợ những câu có liên hệ tới tài chánh như “Ngươi
hãy về bán hết của cải phân phát cho kẻ nghèo rồi hãy đến theo
ta”, hoặc dị ứng cả với những câu có liên quan tới việc
làm hòa, nhường nhịn, tha thứ: “Ta không
bảo phải tha bảy lần mà là bảy mươi lần bảy lần”, “hãy về làm
hòa đã rồi đến dâng lễ…”
Tại
sao lại sợ những câu Lời Chúa như thế. Đơn giản, vì tin và hiểu
rằng: Chúa đã nói thì không thể sai được, và Chúa Phán mà cố tình
không thực hiện là mắc lỗi với Chúa, là không toàn tâm toàn ý
với Lời Chúa.
Trích
đoạn Tin Mừng thánh Luca liên tiếp hai Chúa Nhật, vừa rồi và hôm
nay, đã cho thấy rõ hai thái độ của dân Na-da-rét trước Lời Chúa.
Vừa nghe Chúa công bố lời của Ngon sứ I-sa-ia “Thánh
Thần Chúa ngự trên tôi, sai tôi đem Tin Mừng cho người nghèo khó…”
họ liền phấn khởi “tán thành và thán
phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người”.
Nhưng sau đó, khi nghe chính những Lời của Đấng là “Ngôn
sứ trên mọi sứ ngôn” phán “Không
một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình … vào thời ngôn
sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phung hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng
không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Sy-ri
thôi”, thì “mọi người trong
hội đường đầy phẫn nộ”, đến độ muốn thủ tiêu Người
bằng cách xô xuống núi.]
Quả
thật, Lời Chúa thường hay gây dị ứng là thế. Cho nên bài học đầu
tiên của “chương trình lời Chúa”
hôm nay đó chính là: xin cho con thành
tâm đón nhận Lời Chúa, cho dù Lời đó có gây dị ứng, có làm “trầy
vi tróc vảy”, có kết án con, có bôi nhọ con, có làm cho con bầm
dập, có khiến con hổ ngươi… đúng như lời trong thư
Do Thái đã dạy :
"Lời
Thiên Chúa là Lời sống động, hữu hiệu và sắc bén hơn cả gươm hai
lưỡi : xuyên thấu chỗ phân cách tâm với linh, cốt với tủy ; lời
đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người”
(Dt 4,12).
Để
có được một thái độ như thế trước Lời Chúa không phải là chuyện
của một sớm một chiều, mà là một cuộc “trường chinh” của nguyện
cầu và cố gắng, và trên hết, là thái độ khiêm hạ. Khiêm hạ tự
nhận sự yếu đuối, tội lỗi, bất toàn trước Lời Chúa, như người
trộm lành thuở xưa: “Chúng ta chịu như
thế nầy là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông nầy đâu
có làm điều gì trái” (Lc 23,41). Chỉ với thái độ đó,
Lời Chúa sẽ đưa chúng ta đến ngưỡng cửa của sự giải thoát đích
thực, của hạnh phúc vĩnh hằng: “Tôi
bảo thật anh, hôm nay anh sẽ được ở với tôi trên thiên đường”
(Lc 23,43).
2.
Không tránh né sứ vụ “mang lời Chúa”.
Chính
vì “Lời Chúa hay gây dị ứng cho người
nghe” như thế, nên, không ít người đã thoái thác nghĩa
vụ mang lời Chúa, tránh né “sứ vụ ngôn
sứ”. Chuyện nầy đã từng xảy ra với các vị đại ngôn
sứ như Mô-sê: “Con là ai mà dám đến
với vua Pha-ra-ô…” (Xh 3,11), như Ê-li-a xin cho được
chết “Lạy Chúa, đủ rồi ! Bấy giờ xin
Chúa lấy mạng con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông con”
(1 V 19,4), như Giê-rê-mi-a: “Ôi lạy
Đức Chúa là Chúa Thượng, con đây còn quá trẻ, con không biết ăn
nói” (Gr 1,6), và đặc biệt như trường hợp Giô-na:
Chúa bảo “mang Lời Chúa tuyên rao” ở Ni-ni-vê, ông ta đã trốn
đi lối khác: “Ông Giô-na đứng dậy nhưng
là là để trốn đi Tác-sít, tránh nhan Đức Chúa” (Gn
1,3).
Đức Kitô trong Tin Mừng vừa được công bố, không dừng lại ở “khoản”
dân chúng thán phục, hoan hô để tận hưởng cái “thành công ban
đầu tại quê hương” trong sứ vụ ngôn sứ vừa mới khởi sự ; mà Ngài
đã “tới luôn bác tài”, sẵn sàng vạch trần thói xấu của dân chúng
đồng hương Na-da-rét, cái thói “coi mặt mà bắt hình dong”, đánh
giá con người chỉ bằng cái mã hình thức và coi thường những thân
phận thấp cổ bé miệng. “Ông nầy không
phải là con ông Giu-se đó sao?” Và dĩ nhiên, cái cung
cách hành xử sứ vụ ngôn sứ như thế, hầu hết đều dẫn tới “thiệt
thân”. Nhẹ là bị săn đuổi như Ê-li-a, Giê-rê-mia…nặng là “đi đứt
cuộc đời” như Gioan Tẩy Giả, Chúa Giêsu, mục sư Luther King, Đức
Giám mục Rômêrô…
Và
như thế bài học thứ hai trong “câu chuyện
Lời Chúa” hôm nay đó chính là hãy can đảm “mang lấy Lời Chúa và
tuyên rao” cách thành tâm, can đảm. Dĩ nhiên, không
đợi đến lúc có được quyền cao chức trọng mới thi hành hiệu quả
sứ vụ nầy, mà mỗi một cuộc đời đều là một cuộc lên đường thi hành
sứ vụ ngôn sứ.
3.
Nói Lời Chúa làm sao cho thuyết phục:
Còn
nếu hỏi : Phải rao giảng Lời Chúa làm sao, phải thể hiện sứ vụ
ngôn sứ thế nào ? thì Bài Đọc II hôm nay với chủ đề “Bài
ca Đức Mến” trong thư của thánh Phaolô gởi giáo đoàn Cô-rin-tô
là một câu trả lời tuyệt vời nhất: “Giả
như tôi nói được các thứ tiếng của loài người, và của các thiên
thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh
la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói
tiên tri, và được biết hết mọi bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay
có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức
mến, thì tôi cũng chẳng là gì…” (1Cr 13,1-2)
Hình
như có một điệp khúc trong một bài ca của nhạc sĩ Trần Tiến đó
là “hãy hát lời tình yêu bằng trái tim
lửa cháy, háy hát lời lửa cháy bằng trái tim tình yêu…”
Vâng, làm ngôn sứ, thi hành sứ vụ rao giảng Lời Chúa đó chính
là “nói lời tình yêu bằng trái tim lửa
cháy”. Nếu lời Chúa không được chuyển tải bằng ngôn
ngữ của tình yêu, một tình yêu đã được cảm nghiệm, đã được sống,
thì chỉ là một cuộc “tuyên truyền, một
cuộc vận động chính trị, một cuộc ba hoa quảng cáo…”
của trường phái “mồm loa mép dãi”, chứ không bao giờ là thuộc
trường học của Chúa Giêsu, của Tin Mừng. Mà để “nói lời tình yêu”
như thế, thì người mẹ người cha nào không nói được với con cái
trong mái ấm gia đình của mình, người chồng người vợ nào không
nói được với nhau trong cuộc sống lứa đôi ? Anh chị em ruột thịt
lẽ nào không nói được hai tiếng thương nhau, bạn bè cùng trang
lứa, cùng học hành, cùng nghề nghiệp, cùng cảnh ngộ… lẽ nào không
trao cho nhau được một ánh mắt thân thiện, một tiếng nói chân
tình? Những người chưa một lần được nghe nói đến giới luật tình
yêu, chưa một lần nhìn thấy cây Thánh giá với một con người bị
chết trần truồng vì yêu… thì có thể ngập ngừng với hai tiếng “yêu
thương”, chứ chúng ta, những người Kitô hữu, chúng ta đã được
đào tạo, trui rèn trong cái trường dạy yêu thương từ Bê-lem đến
Đồi Sọ, từ cái dấu chỉ Thánh giá đơn sơ nhất được vẽ trên mình
đến cả 365 ngày cử hành hy lễ tình yêu, thì không thuộc được hai
chữ “yêu thương” mới là lạ.
Chúng
ta hãy cầu nguyện cho nhau đừng để hôm nay “Chúa
Giêsu băng qua giữa chúng ta mà đi” như một người
khách lạ, nhưng xin Người hãy ở lại trong tâm hồn mỗi người chúng
ta để dạy bảo chúng ta học thuộc ngôn ngữ tình yêu của chính Ngài,
hầu ra đi mang Lời Chúa chia sẻ cho anh em chung quanh bằng chính
cuộc sống thấm tràn Đức Mến. Amen.
Jos
Hiền
|
|