|
CHƯA
CHẮC LÙN ĐÃ THẤP
Chúa
Nhật 31 thường niên Năm C-2007
Không là người Việt Nam, nên không chắc Chúa Giêsu đã biết câu tục ngữ : Đừng
chơi nhà thằng lé, đừng ghé nhà thằng lùn.
Nghiêm chỉnh lại mà nói. Về bản tính Thiên
Chúa, thì Chúa thừa biết câu ấy. Nhưng về bản tính con người,
thì có lẽ Chúa không biết câu ấy.
Nhưng
một sự thật đã xảy ra. Hôm nay, Chúa không những đã ghé, mà còn
ở lại ăn cơm, ở nhà một
người rất
lùn, tên là Giakêu.
1. Duyên
tình gặp gỡ
Sao
Ngài lại gặp Giakêu, hay đúng hơn, sao Giakêu lại gặp được Ngài.
Giakêu
gặp được Chúa, bởi ông đã ước mơ đi tìm “Ông ta tìm cách để
xem cho biết Chúa Giêsu là ai”. Ông đã
nghe nhiều người nói với ông về Chúa Giêsu, nhưng ông không
chịu vậy. Ông muốn đích thân ông phải đi tìm, đi gặp Ngài. Tìm
hiểu
và gặp gỡ Thiên Chúa phải là việc làm của chính mình. Bởi đây
là việc vô cùng hệ trọng, không thể là phong thanh được. Hành
trình đi tìm Chúa, phải khởi đi, từ nỗi khát vọng trong trái
tim, được nối kết bằng sự kiên trì để vượt qua được những khó
khăn thử thách trên đường đi.
Giakêu
ước mong tìm xem Chúa, nhưng biết mình thấp bé, nên ông đã phải
tìm giải pháp. Phải có một
quyết tâm
cao. Ông leo lên một cây sung. Thế đấy, để gặp Chúa, người
ta phải biết vượt cao hơn cái trần tục của mình, leo cao, bao
giờ
cũng đòi phải cố gắng. Ông leo cao để tìm Chúa.
Vừa
ngay lúc ấy, Chúa đến nơi, và Người nhìn lên, bốn mắt gặp nhau,
Chúa đọc được
cái khát vọng trong lòng
ông Giakêu. Chúa thương thiện chí của ông. Chúa cảm động trước
cố gắng của ông. Và rồi Chúa gọi ông xuống, Chúa chưa vào nhà
ông, nhưng Chúa đã cho ông vào lòng Chúa rồi. Ông vẫn còn đứng
trên cây, nhưng Chúa đã đưa ông vào trong trái tim Chúa rồi.
“Này
Giakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại trong nhà ông.”
Cài
gì thế này ? Mình tỉnh hay mình mơ? Chúa đã gọi đúng tên mình.
Thân thương quá. Chúa gọi ông xuống với
Chúa. Xuống mau đi. Hạnh phúc quá ! Mình là người tội lỗi,
sao Chúa lại gọi mình. Sao Chúa không đuổi mà lại gọi ?
Thế
là ông vội vã tụt xuống, để đến với Chúa. Khó có ngôn từ nào,
để
có thể diễn tả được khuôn mặt ngỡ ngàng,
pha lẫn với sung sướng của ông lúc này. Ông nhìn Chúa, và Chúa
nhìn ông. Ông thấy Chúa thật lạ lùng. Không xa cách ông như
những người quanh ông đã làm. Chúa nhân từ quá, không kết án,
mà lại
muốn gần gũi với ông.
Còn
với Chúa, Giakêu không thấp. Thân xác thì lùn thật, nhưng tầm
hồn ông không thấp. mà giá trị một người,
nằm ở tâm hồn, chứ không phải ở thân xác bên ngoài. Và ông
mừng rỡ ra đón rước Ngài. Ông lùn thật, nhưng ý thức chiều sâu
còn
cao hơn ối người. Đầy người, không hề bao giờ, biết hân hoan
đón Chúa vào nhà mình.
2. Và
rồi trong lòng bừng nắng hạ
Và
rồi, bữa tiệc được mở ra. Được chung mâm, chung bàn với Chúa.
Hồn Giakêu chao đi vì hạnh phúc.
Nhìn thấy
Chúa, ngồi bên Chúa, ngồi gần ánh sáng, tự nhiên Giakêu lại
nhìn rõ khuôn mặt nhơ nhớp của hồn mình.
Tôi
xin lấy nửa gia tài của tôi mà cho người nghèo.
Ô
hay, sao lạ thế. Việc đầu tiên lại là nghĩ đến người nghèo? Phải
chăng, đưới
ánh sáng của Chúa, ông đã chợt
nhận ra rằng : suốt những tháng năm qua, ông đã là kẻ ích kỷ.
đóng khung. Ông đã không hề biết đến ‘Tình nười”. Sống mà không
biết đến người khác, là tự huỷ cái tính đồng loại của mình.
Ông chỉ là một kẻ ích kỷ. Kẻ ích kỷ là kẻ cô đơn nhất trong cuộc
đời. Bởi không bao giờ, có một chỗ đứng trong con tim người khác.
Bây
giờ ông muốn trở lại, hội nhập lại với cộng đồng, ông muốn
san sẻ, ông muốn mình thành kẻ hữu ích cho
cuộc đời.
Và
nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.
Trước
đây, hẳn với nghề nghiệp thu thuế của mình, nhiều lúc ông đã
là kẻ gian tham, nhưng sao những lúc ấy,
ông vẫn thấy cứ tỉnh bơ. Giờ này gặp được Chúa, ông đã thấy
những bất công ấy là tội ác. Ông nghiệm ra rằng : Sự gian dối
luôn
là một gánh nặng, đè trĩu linh hồn con người. Chỉ có sự công
bằng, mới làm hồn con người thanh thản và bình an.
3.
Một con người mới hiện ra
Trước
mặt Chúa, vẫn còn là Giakêu thấp bé. Nhưng trong con mắt Chúa,
Giakêu, giờ này, đã là cao cả.
Vì cái gánh nặng của tội lỗi, đã
được cất bỏ. Chúa Giêsu đã cứu độ ông.
Ông
trở thành cao cả, bởi ông đã biết sống có tình người.
Ông trở
thành cao cả, bởi hồn ông bây giờ thênh thang, trắng trong, không
bận vướng.
Chiều cao thân xác ông vẫn thấp, nhưng chiều
cao linh hồn ông giờ ngất cao.
Bởi vậy, lùn chưa chắc đã thấp.
Lm.
Đaminh Đỗ Văn Thiêm - tinvui.org
|
|