18.
Chúa Tỏ Mình Cho Mục Tử
Sau khi các thiên thần đã chúc mừng Thiên Chúa làm người sinh
ra trong hang đá rồi, một số trong các vị đó được trao nhiệm
vụ đi báo tin mừng lớn lao này cho nhiều nơi. Chính Đức Micae
đem tin vui xuống u ngục. Hết mọi đấng thánh trong ngục tổ đều
hết sức được an ủi vì đã mòn mỏi đợi chờ, nhất là thánh Gioakim
và thánh nữ Anna; hai ông bà nhờ Sứ Thần về xin Đức Nữ con ông
bà dâng niềm tôn kính của ông bà cho Hài Nhi-Thiên Chúa. Một
thiên thần hầu cận của Mẹ đến báo tin cho mẹ con bà Elisave.
Hai mẹ con liền sấp mình xuống thờ lạy Hài Nhi-Thiên Chúa, và
nhờ thiên thần giúp mình xin với Mẹ Maria dâng lên cho Đấng
Cứu Chuộc. Ngoài ra, bà Elisave còn sai người mang ngay nhiều
tặng vật, trong đó có tiền bạc và vải vóc đến biếu kính Mẹ.
Mẹ Maria nhận quà với niềm tạ ơn; nhưng chỉ giữ lại một phần,
còn lại chia tất cả cho người nghèo, những người mà Mẹ vẫn dành
cho một niềm ân cần bác ái ở khắp nơi.
Một số thiên thần khác đến báo tin biến cố hạnh phúc này cho
tư tế Giacaria, thượng tế Simeon, nữ tiên tri Anna và một số
nhân vật thánh đức khác. Bấy giờ, tất cả những người lành ở
trên trần gian đều cảm thấy một nguồn vui siêu nhiên mà không
biết duyên cớ tại đâu; cả những thụ tạo vô tri cũng chịu ảnh
hưởng việc Chúa Con sinh hạ. Cây cối trổ hoa kết quả trái mùa,
nhiều chùa đền ngoại giáo bị sụp đổ, tượng ảnh tà thần bị vỡ
tan nát, hành tinh hoạt động mạnh hơn, định tinh cháy sáng hơn
và, trong đêm đó, ngôi sao dẫn lối cho ba nhà Đạo sĩ được sáng
tạo. Đồng thời, những thiên thần hầu cận Mẹ lĩnh nhiệm vụ đến
báo cho ba Đạo sĩ đó biết là Chúa Cứu Thế đã giáng sinh, và
gợi cho họ ước muốn đến thờ lạy Ngài.
Nhưng hạnh phúc hơn hết là những mục tử đang canh thức trong
vùng đó. Họ đã từng vào số những người trông đợi Đấng Cứu Thế
và từng hay nói đến Ngài. Nghèo hèn, chất phác, đạo hạnh và
chăm chỉ với bổn phận, họ đáng là những người đầu tiên được
gọi đến chiêm ngắm Ngôi Lời Nhập Thể. Tổng Thần Gabrie mặc hình
người rạng ngời ánh sáng hiện ra với họ. Thoạt tiên, họ kinh
hoàng sợ hãi, nhưng Sứ thần trấn an họ mà bảo: "Chớ sợ
gì, các bạn: Tôi đến báo cho các bạn một tin mừng sẽ làm cho
các bạn tràn đầy hoan hỉ. Đấng Cứu Thế đã giáng sinh cho các
bạn trong thành Đavít. Các bạn sẽ gặp thấy Ngài được bọc trong
khăn và nằm trong máng cỏ". Sứ Thần vừa nói xong, bỗng
dưng có vô số thiên thần khác đến hát lên lại một lần nữa khúc
ca mới: "Sáng danh Thiên Chúa trên cao thẳm, bình an dưới
thế người nào lòng ngay!" Lúc đó là một giờ đêm.
Đầy tràn hoan lạc và mến yêu, các mục tử ra đi lập tức và đến
hang đá còn sớm lắm. Họ nhìn nhận ra ngay Hài Nhi-Thiên Chúa
dưới gương mặt lộng lẫy và ánh nhìn hiền từ của Ngài. Ngài tăng
thêm thánh đức cho họ và soi sáng cho họ về mầu nhiệm Nhập Thể
và Cứu Chuộc. Vì thế, họ đem hết lòng sùng mộ sấp mình trước
mặt Chúa, thờ lạy Ngài là Thiên Chúa làm người.
Mẹ Maria lưu tâm đến tất cả những việc họ làm, và cũng hiểu
thấu tâm tình họ. Mẹ hiền từ chỉ dẫn cho họ và thúc giục họ
bền vững phụng sự Thiên Chúa. Phần họ, họ nói cho Mẹ biết nhiều
chi tiết về việc Sứ Thần báo tin mầu nhiệm cho họ. Mẹ suy niệm
trong lòng tất cả những việc lạ lùng đó. Sau khi đã đãi các
mục tử hảo tâm ấy một bữa ăn thanh đạm, Mẹ để họ ra về vào khoảng
giữa trưa. Lòng họ ngập đầy an ủi.
Họ cũng còn đến viếng bái Hài Nhi-Thiên Chúa, Mẹ Maria và Thánh
Giuse mấy lần nữa, dâng cho các Ngài một ít tặng vật hợp với
cảnh nghèo nàn của họ. Nhưng họ không nói cho ai biết những
ơn họ được. Mãi khi Thánh Gia đã đi khỏi rồi, họ mới tiết lộ.
Một thời gian ngắn sau, họ còn được hưởng một niềm vui siêu
nhiên khi dâng những đứa con nhỏ của mình chịu phúc tử đạo,
phúc mà chính họ cũng đã từng ước mong, trong hồi vua Hêrôđê
ra lệnh tàn sát hết các trẻ em trong vùng ấy. Họ vẫn sống thánh
thiện mãi cho đến chết.
Giữa lúc tất cả những sự kiện đó được mạc khải ra, hoả ngục
không hề hay biết. Tất cả những việc lạ lùng Chúa làm ấy đều
giấu kín không cho hoả ngục hay. Một số quỷ ở thế gian bị đuổi
về hoả ngục mà không biết ai đã mạnh mẽ đuổi được chúng như
vậy. Quả thật, không một tên quỷ nào biết chắc là Đấng Cứu Thế
đã ra đời. Luxiphe khi được báo cáo cũng chỉ hơi hoài nghi thôi.
Nó an tâm khi nhìn thấy Mẹ sinh hạ Chúa trong một nơi tối tăm
nghèo cực quá như vậy: nó rất kiêu ngạo, không thể nào quan
niệm được Chúa Cứu Thế mà lại không xuất hiện trong những vẻ
lộng lẫy huy hoàng trần gian.
Mẹ Maria đã cầu nguyện cho tất cả những người mà tội lỗi đã
làm cho nên bất xứng với ơn Cứu Chuộc, nhưng Mẹ cũng không kém
chú ý đến hết mọi nhu cầu của Con chí thánh Mẹ. Mẹ lấy một áo
choàng nhỏ làm áo che lạnh cho Con, và luôn luôn Mẹ ủ ấm Con
trong vòng tay Mẹ. Nhưng đôi lúc, Mẹ cũng trao Con cho Bạn Thánh
đồng trinh của Mẹ ẵm, để Thánh Giuse cũng được niềm vui chu
toàn nhiệm vụ Người Cha đồng trinh. Lần đầu tiên khi Mẹ trao
Chúa cho Thánh Cả được thoả lòng yêu mến, Mẹ nói: "Xin
Thầy ẵm lấy Đấng Sáng Tạo trời đất, để được hưởng sự ngọt ngào
khôn tả của Ngài, và Ngài được thoả nguyện với việc phục dịch
của Thầy". Mẹ cũng nói với Con Mẹ: "Con rất yêu dấu
của linh hồn Mẹ, Con hãy nghỉ trong vòng tay của Bạn Mẹ, cũng
là tôi tớ Con, mặc dầu Mẹ cũng đau khổ vì phải lìa Con chốc
lát. Nhưng Mẹ lại muốn cho Bạn của Mẹ dự phần vào hạnh phúc
của Mẹ nữa, vì Người xứng đáng được". Thánh Giuse trả lời:
"Ôi Đức Nữ Vương vũ trụ, tôi chỉ là tro bụi: lẽ nào tôi
dám ẵm bế Đấng uy nghi, các tầng trời phải run giùng trước mặt
Ngài? Xin Đức Nữ bù cho nỗi thấp hèn và bất xứng của tôi".
Rồi Ngài quỳ xuống, vừa run sợ vì tôn kính, vừa khóc lóc vì
vui mừng, đón nhận lấy kho tàng trên trời ấy lên tay. Khi bế
lại Chúa, Mẹ Maria cũng quỳ gối xuống và, từ đó, trước khi Đôi
Bạn Thánh trao Con cho nhau bế, thường bái gối ba lần và hôn
đất với những tâm tình khiêm nhường thờ lạy rất cao cả.
Thỉnh thoảng, Thánh Nữ Đồng Trinh cũng trao Chúa Hài Nhi cho
các Đức Tổng Thần Micae và Gabrie, vì hai vị này xin Mẹ cho
họ được đặc ân ấy khi Đôi Bạn Thánh dùng bữa hay mắc công việc.
Hai Tổng Thần ấy cũng hiện diện dưới hình người như các thiên
thần hầu cận. Vừa phục dịch Đức Nữ Vương, họ vừa cùng với Mẹ
hát lên nhiều khúc ca ngợi khen Thiên Chúa làm người. Đôi lần
Thánh Giuse cũng tham dự vào cuộc hoà tấu này, và, để Ngài hài
lòng thêm, Mẹ Maria cũng gọi Chúa Hài Nhi là Con chúng ta khi
Mẹ nói với Ngài về Chúa.
Mẹ cho Chúa Hài Nhi bú sữa mỗi ngày chỉ có ba lần. Đến lúc cho
Chúa bú, Mẹ hết sức cung kính xin phép Chúa trước đã, vì, mặc
dầu Mẹ phải nuôi dưỡng Hài Nhi-Thiên Chúa như Con của lòng mình,
song Mẹ cũng luôn luôn nhìn nhận Ngài là Thiên Chúa thật. Sự
nhìn nhận này mỗi ngày một tăng thêm nơi Mẹ, mỗi ngày một làm
các thiên thần càng thán phục, vì tri thức của họ không thể
nào hiểu được những việc linh diệu anh hùng Mẹ làm để tôn kính
Chúa Hài Nhi. Về giấc ngủ của Mẹ, Mẹ vốn đã ngủ rất ít, từ khi
sinh hạ Chúa, Mẹ cứ thức cung kính để trông nom Chúa, cho tới
lúc nào Chúa mời, Mẹ mới đi ngủ chút ít. Để thưởng công lòng
nhiệt thành tận tuỵ của Mẹ, Chúa ban cho Mẹ một giấc ngủ rất
lạ lùng, lạ lùng hơn những giấc ngủ trước kia, vì không những
tâm hồn Mẹ vẫn tỉnh thức khi ngủ, mà Mẹ dầu ngủ ít cũng vẫn
đủ sức để nâng rước, nuôi dưỡng Chúa Hài Nhi.
LỜI MẸ HUẤN DỤ
Hỡi con, có ít
người được biết Con chí thánh Mẹ sinh ra, vì tất cả những người
khác đều không đáng biết. Lúc đó, tình trạng thế giới thật khốn
nạn chừng nào! Ngày nay, sau khi Thiên Chúa và Giáo hội Ngài
đã làm biết bao việc lạ lùng, tình trạng những người rất ít
nghĩ đến việc tôn thờ yêu mến Ngài, còn đáng thương biết bao
nữa! Quả thật, trong số biết bao người điên dại và biết bao
tội lỗi ngập tràn, cũng có những người sống đời hoàn hảo; nhưng
còn quá ít oi. Đáng lẽ phải nhiều hơn, ở một thời đại mà Thiên
Chúa quá bị xúc phạm, song vẫn quá ước mong trào đổ những kho
tàng ân sủng của Ngài ra này.
Vậy ít là con, con hãy luôn luôn làm những gì con biết là hoàn
hảo nhất để đáp ứng những hồng ân Chúa ban. Nhờ đó con đáng
được, trong một mức độ nào đó, hạnh phúc mà Mẹ và Bạn Thánh
của Mẹ được khi chung sống với Con chí thánh Mẹ. Con thèm thuồng
được đặc ân ấy, nhưng con cứ an lòng. Thiên Chúa ở khắp nơi,
Ngài thấu rõ hết mọi tư tưởng con, mọi ước muốn của con, mọi
tiếng than van của con. Ngài sẽ ở với con cách đặc biệt, nếu
con hành động như một tôi tớ trung tín để lợi dụng những ân
sủng con được qua các nhiệm tích và các lối khác Chúa Quan Phòng
đã thiết lập. Được thế rồi, con còn ước muốn gì nữa, nếu không
phải là chỉ bắt chước Mẹ mà sống cho một mình Ngài? Mọi sự khác,
con phải coi là hư vô, cả chính mình con cũng vào số mọi sự
khác ấy. Đó chính là đỉnh cao mà con phải nâng cánh linh hồn
để bay tới.