CHÚA NHẬT 2 THƯỜNG NIÊN,
NGÀY THƯỜNG 19-1-2025
tùy bút 19-1-2025
SỐNG ĐẸP ĐỂ TÂM HỒN NHẸ NHÀNG
Con ơi, sống trên đời, điều quan trọng không phải là được bao nhiêu người biết ơn hay tung hô, mà là khi nhìn lại, con có thể mỉm cười vì đã sống một cuộc đời ý nghĩa. Sự đẹp đẽ của cuộc sống không nằm ở điều con nhận lại, mà ở cách con trao đi – không đòi hỏi, không tính toán, chỉ đơn thuần vì lòng yêu thương và sự tử tế.
Hãy cứ sống thật đẹp, không phải để đời trả ơn, mà để chính mình được bình an. Bởi con biết không, mỗi hành động thiện lành con làm, dù nhỏ bé hay lặng thầm, đều là một hạt giống ánh sáng gieo vào cuộc đời. Có thể hạt giống ấy không nảy mầm ngay trước mắt con, không ra hoa ở nơi con kỳ vọng, nhưng chắc chắn, một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, nó sẽ đơm bông và lan tỏa hương thơm.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng. Có khi con sẽ cảm thấy lòng tốt của mình bị xem nhẹ, những nỗ lực của mình không được ghi nhận. Nhưng con hãy nhớ, sống đẹp không phải để đổi lấy sự công nhận, mà để nuôi dưỡng tâm hồn con. Mỗi điều thiện con gieo chính là món quà con dành tặng cho chính mình, giúp con thấy nhẹ lòng và vững tâm trên hành trình đời.
Hãy sống như lời Chúa dạy, vì trong đó có nguồn bình an mà thế gian không thể lấy đi. Sống yêu thương, tha thứ, bao dung, không vì bất kỳ ai hay điều gì, mà vì đó là cách để con được tự do khỏi gánh nặng oán hận và sân si. Chúa dạy chúng ta yêu thương không chỉ những người yêu thương mình, mà cả những người chưa hiểu được lòng mình, bởi đó là cách để ánh sáng soi rọi vào nơi tối tăm nhất.
Khi con sống như vậy, con sẽ nhận ra rằng niềm vui không đến từ những gì con có, mà từ những gì con đã trao đi. Tâm hồn con sẽ nhẹ nhàng hơn, không còn vướng bận những hơn thua, được mất. Con sẽ thấy hạnh phúc trong chính sự bình an, khi biết rằng mình đã sống đúng với lương tâm, đúng với lời mời gọi yêu thương mà Chúa đã đặt trong lòng mỗi người.
Vậy nên, con hãy cứ sống thật đẹp, sống như ánh sáng nhỏ bé trong đêm tối. Và một ngày nào đó, khi nhìn lại, con sẽ thấy rằng từng hạt giống yêu thương mình gieo đã làm nên cả một cánh đồng hoa rực rỡ – dù những bông hoa ấy có thể nở ở những nơi con chưa từng đặt chân đến.
Lm. Anmai, CSsR
GIÀ RỒI, AI CŨNG THÍCH MỘT CHỐN BÌNH YÊN
Cuộc đời là một hành trình dài, và khi bước qua những thăng trầm, con người ta dần nhận ra giá trị của sự tĩnh lặng. Ở tuổi trẻ, chúng ta mải mê chạy theo những điều rực rỡ: danh vọng, tiền tài, tình yêu sôi nổi. Nhưng khi già đi, khi thời gian đã lấp đầy những khoảng trống của cuộc đời bằng kinh nghiệm và kỷ niệm, người ta lại khao khát sự an yên hơn tất thảy.
Già rồi, ai cũng thích một nơi vắng vẻ. Đó không phải là sự cô đơn, mà là khoảng trời riêng để hít thở bầu không khí trong lành, để buông bỏ những bon chen, ồn ào ngoài kia. Một nơi không phải để trốn chạy, mà là để trở về – về với chính mình, với những gì thuần khiết và giản dị nhất.
Già rồi, ai cũng thích sự yên bình. Không cần những cuộc vui náo nhiệt, không cần những lời tán dương ồn ào, chỉ cần một buổi sáng nhìn ánh nắng len qua khung cửa, một chiều lặng lẽ nghe tiếng chim hót, hay một tối ngồi ngắm ánh trăng tròn. Sự bình yên ấy không phải từ bên ngoài, mà là cảm giác trong tâm hồn đã lặng gió sau bao giông bão.
Già rồi, ai cũng cần những khoảng lặng riêng mình. Khoảng lặng để nghĩ về những điều đã qua, để hồi tưởng lại những khoảnh khắc đẹp đẽ đã in sâu vào ký ức. Đó là những lúc ta trò chuyện với chính mình, lắng nghe trái tim mình đập chậm rãi, và cảm nhận sự hiện diện của cuộc sống theo cách thật khác – dịu dàng và trọn vẹn.
Già rồi, ai cũng thích ngắm nhìn phong cảnh nên thơ. Một dòng sông êm ả, một cánh đồng hoa bát ngát, hay chỉ đơn giản là một góc vườn xanh mát sau nhà. Những vẻ đẹp tự nhiên ấy không chỉ làm dịu mắt mà còn xoa dịu tâm hồn, nhắc nhở ta rằng cuộc sống, dù ngắn ngủi, vẫn luôn chứa đựng những điều kỳ diệu đáng để tận hưởng.
Tuổi già là quãng thời gian để sống chậm lại, để yêu bản thân nhiều hơn, và để nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao mà ở những khoảnh khắc bình dị nhất. Hãy trân quý từng phút giây, từng cảnh sắc, từng hơi thở, bởi chính trong sự đơn sơ ấy, ta tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời.
Già rồi, hãy chọn cho mình một góc bình yên, nơi có thể ngồi nhìn dòng đời trôi qua, nhẹ nhàng mỉm cười và thầm cảm tạ vì đã đi qua một hành trình thật đẹp.
Lm. Anmai, CSsR
TRƯỞNG THÀNH QUA DÂU BỂ
Cuộc đời như một chuyến hành trình, để đi đến được sự trưởng thành thật sự, chúng ta cần vượt qua những dâu bể và gian truân. Mỗi người đều phải đi qua những khúc quanh, những đường xa gồ ghê, và những thử thách để hiểu rõ giá trị của hạnh phúc và sự khôn ngoan.
Nhưng chỉ khi đã đi qua đường xa và nếm trả những vất vả, chúng ta mới có thể "ngộ" ra nhiều điều. Dâu bể là những khó khăn, mất mát, nhưng chính những thử thách đó làm cho ta mạnh mẽ và sâu sắc hơn.
Những cảm giác mồ hôi đầm địa, nước mắt thâm đẩm hay thậm chí đau đớn máu đỏ là những minh chứng rằng chúng ta đang trưởng thành. Nó không chỉ là những vết thư trong tâm hồn, mà còn là bài học, sự trưởng thành và cứng cố của bản thân.
Trở thành người khôn ngoan cần nhiều hơn là sự học hỏi qua sách vở. Chính những lần sai lầm, những đau khổ nhỏ nhắc ta rằng mình phải thật sự cẩn trọng, biết chấp nhận và vượt qua.
Cuộc sống sẽ không bao giờ trôi chảy theo đúng ý mình, nhưng thái độ mà ta mang trong tâm mới quyết định cách ta đối mặt với những nghịch cảnh. Đối mặt với gian nan, người khôn ngoan sẽ tìm cách để tự cải thiện chính mình thay vì chờ mong đối thủ thêy đổi.
Hãy đi qua những dẫng đồi và gồ ghê với một tâm hồn sáng suốt và quyết tâm. Mỗi giọt mồ hôi, giọt nước mắt đều là bước đệm của bạn trên con đường trở thành người khôn ngoan và bản lĩnh hơn. Dâu bể chỉ là phép thử của cuộc sống, và chính bạn là người quyết định mình sẽ trở thành ai sau những giông bão đó
Lm. Anmai, CSsR
ĐỪNG BUỒN VÌ SỰ TỬ TẾ CỦA MÌNH
Cuộc sống đôi khi giống như một bức tranh với những gam màu sáng tối đan xen. Có những ngày chúng ta cảm thấy hạnh phúc vì được sẻ chia và yêu thương, nhưng cũng không ít lần chúng ta chạnh lòng vì những điều tử tế mình trao đi lại chẳng được đền đáp. Vậy, liệu có đáng buồn khi sự tử tế ấy không mang lại kết quả như mong muốn?
Làm người tử tế không phải là một sự trao đổi hay một hợp đồng đôi bên cùng có lợi. Sự tử tế xuất phát từ trái tim, từ bản chất đẹp đẽ mà Chúa, Phật hay tự nhiên đã đặt trong mỗi chúng ta. Khi bạn đối xử tử tế với ai đó, điều đó không chỉ giúp họ cảm nhận được tình yêu thương, mà còn làm cho tâm hồn bạn trở nên trong sáng và nhẹ nhàng hơn.
Hãy nhớ rằng, giá trị thật sự của sự tử tế không nằm ở kết quả mà bạn nhận lại, mà ở chính hành động bạn đã làm. Khi gieo một hạt mầm tốt lành, bạn không cần phải chờ đợi ngày nó trổ bông. Hạt giống đó đã tạo nên một thay đổi nhỏ nhưng đáng quý trong cuộc đời người khác và cả chính bạn.
Sự tử tế không luôn được thấu hiểu ngay lập tức. Có thể ai đó đã vội vã lướt qua sự quan tâm của bạn, hoặc thậm chí phản hồi lại bằng sự hờ hững. Nhưng hãy nhớ rằng, lòng tốt không bao giờ là điều vô ích. Nó như dòng nước âm thầm chảy, tưới mát những vùng đất khô cằn.
Vậy nên, đừng buồn khi lòng tử tế của bạn không được đáp trả bằng điều tốt đẹp. Hãy để hành động của bạn là một lời chứng cho giá trị thật sự của yêu thương và sự vô vị lợi.
Hãy luôn tin tưởng rằng, ở một nơi nào đó trong cuộc đời, lòng tốt của bạn sẽ được lan tỏa, chạm đến những tâm hồn đang cần và tạo ra những điều kỳ diệu. Còn chính bạn, bạn đã trưởng thành hơn, đẹp đẽ hơn và bình an hơn vì đã sống đúng với bản chất cao quý mà bạn có.
Sự tử tế không cần hồi đáp. Nó chỉ cần được lan tỏa. Vậy, bạn hãy cứ tiếp tục sống tử tế, cho đi mà không cần đòi hỏi, và bạn sẽ nhận lại món quà lớn nhất – đó là một tâm hồn thanh thản và một cuộc sống trọn vẹn ý nghĩa.
Lm. Anmai, CSsR
SỐNG NHẸ NHÀNG HƠN: HỌC CÁCH BUÔNG BỎ
Có một lần, một người bạn hỏi tôi: "Từ khi nào bạn bắt đầu cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn?"
Tôi đã suy nghĩ và nhận ra, đó chính là khi tôi biết sống cho hiện tại và học cách tập trung vào những điều quan trọng nhất. Từ khi tôi hạn chế sự kỳ vọng, cuộc sống như cây được gỡ bớt những đoạn cành khô khát.
Trước đây, tôi dễ dàng trở nên cau có chỉ vì những điều nhỏ nhặt như một ly trà sữa pha quá ngọt. Bây giờ, tôi học cách chờ đá tan ra để vị ngọt vụi bớt, rồi vui vẻ mà uống. Cuộc sống của tôi những năm tháng sau này đơn giản chỉ có thế:
Tôi hiểu rằng, đời không phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Những gì không vừa ý thì có thể tìm cách khắc phục. Nếu bản thân không thay đổi được, thì khó mà mong người khác hoặc hoàn cảnh tự đổi theo ý mình.
Tôi nhận ra tâm trạng ảnh hưởng lớn đến cách chúng ta trải nghiệm cuộc sống. Dù vui vẻ hay hậm hực, ngày hôm đó rồi cũng sẽ trôi qua. Vậy tại sao không chọn niềm vui thay vì khó chịu? Khi tác giản, tôi có cảm giác như mang lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình.
Từ khi tôi học cách buông bỏ những gì khiến mình không thoải mái, cuộc sống trở nên dễ chịu hơn. Tôi tập trung vào những điều mang lại hạnh phúc. Điều này giúp tôi nhìn thấy cuộc đời thật đạng sống biết bao.
Cuộc sống nhẹ nhàng hơn khi ta biết buông bỏ sự bực bội, hạn chế kỳ vọng và tập trung vào những giá trị thật sự quan trọng. Hãy sống vì hiện tại, vui vẻ trải qua từng khoảnh khắc, để thấy cuộc đời đáng yêu biết nhường nào.
Lm. Anmai, CSsR
LỠ XUỐNG TRẦN GIAN: TRẢ NỢ ĐỜI
Lỡ xuống trần gian, chúng ta như những khách trọ ghé qua một quán trọ tạm bợ. Đây là nơi mà mỗi niềm vui, nỗi buồn, hỉ nộ ái ố, đêu là những gia vị phải nếm trả trong cuộc hành trình của mình. Cuộc sống đưa đến nhiều thử thách, đặt trên vai chúng ta những gánh nặng không tên, nhưng chính những điều đó lại tạo nên ý nghĩa cho hành trình tại cái quán trọ nhân gian này.
Phụ nữ mang cái kiếp “má hồng”, thường phải chịu đỡ nhiều gánh nặng hơn trong cuộc sống. Sự tần tảo lo toan cho gia đình, cho con cái, đôi khi khiến họ quên mất chính bản thân mình. Những đau khổ, những mất mát, nhưng lại là minh chứng rằng tình thương đặt đế cao hơn tất cả. Trong từng hành động hy sinh âm thầm, họ những nhào đầy học được bài học về lối sống và tình người.
Ngỏ làm sao, quán trọ đời này lại là một nơi chặng mấy khi chân thành. Tình đời đôi khi đầy đừng đãi bôi, dèm pha bằng sự giả dối và ích kỷ. Tuy nhiên, cái đó chỉ là phép thử cho tâm hồn chúng ta. Sự thật thà và tình yêu mà chúng ta gieo trồng trong chính mình sẽ là ánh sáng giúp bạn bình an trong những khó khăn.
Khi những bắp bên đời thôi thúc chúng ta rời xa sự an ninh, chỉ có đức tin vào Chúa mới giúp ta vững vàng. Ngài là chỗ dựa cho tâm hồn khi mọi con đường khác đều dẫn đến ngỏ cực. Hãy giao phó những gánh nặng, những đối đầu, và cả những nỗi đau trong tay Chúa. Sự bình an tự do sẽ đến, không phải vì chúng ta giỏi giang, mà vì chúng ta biết bám vào Ngài.
Học cách chấp nhận cuộc sống như một món quà từ Chúa, chúng ta sẽ nhận ra đằng sau những thử thách và gian truân là điều quý giá. Hãy tận hưởng tất cả, vui buồn, hỉ nộ, ái ố, vì chúng là những gì Chúa ban tặng để tăng trưởng linh hồn ta. Nhớ rằng, trong mọi khoảnh khắc, Chúa luôn ở bên bạn.
Lm. Anmai, CSsR
SỐNG TỰ TẠI: ĐƠN GIẢN ĐỂ TỰ DO
Trong những guồng quay không ngừng của cuộc sống, chúng ta thường bắt mình vào những suy nghĩ, đánh giá và suy đoán không cần thiết. Chính những điều này làm tâm trí chúng ta trở nên nặng nề và phức tạp. Tuy nhiên, để sống tự tại và tự do, chúng ta có thể đơn giản hóa mình bằng cách tự buông bỏ những gánh nặng không đáng có.
Cuộc sống này quá ngắn để chúng ta phải lo lắng về từng động thái hay suy nghĩ của người khác. Mỗi người đều có cuộc hành trình của riêng mình, vì vậy, đụng quá bận tâm về ý kiến hay phê phán từ bên ngoài. Sự tự tin vào con đường mình đi, đứng để động thái của người khác chi phối cuộc sống bạn.
Sự suy đoán thường dẫn chúng ta đến những kết quả sai lệch hoặc thậm chí là sự hiểu lầm. Thay vì mất thời gian cho những ý nghĩ không chắc chắn, hãy sống và hành động theo những giá trị chân thật. Tương tượng quá nhiều về những điều chưa đến chỉ làm bạn hao mòn tâm trí.
Đối diện với thế giới một cách đơn giản và thẳng thắn, bạn sẽ thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Đối mặt với khó khăn, thái độ bình tĩnh và nhẫn nại giúp bạn vượt qua một cách đầy đủ lực. Sự chậm rãi không phải là chậm trễ, mà là biết tận hưởng từng khoảnh khắc mà cuộc sống mang lại.
Tự do và tự tại không phải điều xa xỉa, mà là kết quả của một tâm hồn biết buông bỏ những điều không cần thiết. Hãy bắt đầu bằng sự đơn giản hóa, thẳng thắn và sống chậm rãi. Khi đó, bạn sẽ nhận ra rằng tự do thật sự đến từ những điều giản dị.
Lm. Anmai CSsR
LÀM NGƯỜI: LƯƠNG THIỆN CẦN CÓ ĐẦU ÓC, KHOAN DUNG PHẢI CÓ GIới HẠN!
Làm người trong cuộc đời là một hành trình đầy thử thách và cân bằng giữa các giá trị đạo đức. Trong đó, hai phẩm chất quan trọng nhất là lương thiện và khoan dung. Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn, và việc duy trì chúng một cách hợp lý cần đến sự hiểu biết và suy xét cẩn thận.
Lương thiện không chỉ đơn thuần là lòng tốt bản năng, mà là sự nhân ái có suy xét. Trong thế giới phức tạp này, lương thiện không được đồng nhất với nhu nhược hay thiếu tính tóan. Đôi khi, việc "tốt" đối với người khác lại gây hại cho chính bạn hoặc xã hội. Vì vậy, lòng lương thiện cần được hướng dẫn bởi đầu óc và trách nhiệm.
Người có lương thiện thông minh biết rằng, không phải ai cũng xứng đáng nhận được sự giúp đỡ, và không phải tình huống nào cũng phù hợp để "mềm lòng." Lương thiện thật sự là sự đồng cảm được thể hiện một cách đúng lúc, đúng nơi và đúng người.
Khoan dung là một đức tính cao quý, nhưng nếu không biết giới hạn, nó có thể trở thành độc tính huỷ diệt. Khoan dung không có nghĩa là chấp nhận tất cả, đặc biệt là những sai trái và bất công. Sự khoan dung thật sự có giá trị khi nó giúp xây dựng một môi trường hoà bình, nhưng lại phải có ranh giới rõ ràng để không biến thành sự dung túng cho những hành vi xâu xí.
Trong cuộc sống, chúng ta không tránh khỏi những lần bị tân công hoặc bị lợi dụng. Việc tha thứ hay không là quyền lựa chọn của chính chúng ta, nhưng khoan dung chắc chắn không đồng nghĩa với việc để người khác tiếp tục lạm điều sai.
Làm người không phải lúc nào cũng đơn giản như lòng tốt vô điều kiện hay sự khoan dung không giới hạn. Đó là nghệ thuật sống, đòi hỏi sự nhận thức sâu sắc và tâm thần sảng suốt. Hãy là người lương thiện có đầu óc, khoan dung có giới hạn để chúng ta không chỉ trở thành người tốt, mà còn trở thành người khôn ngoan.
Lm. Anmai, CSsR
MỘT CHÚT CHIA SẺ TIN MỪNG CN 2 THƯỜNG NIÊN.. C
QUA CHÚA GIÊSU, THIÊN CHÚA ĐÃ KẾT HÔN VỚI NHÂN LOẠI
Hôm nay, qua trình thuật về phép lạ tại tiệc cưới Cana, chúng ta được dẫn vào một trong những mầu nhiệm sâu sắc nhất của đức tin: tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại được mặc khải qua Đức Giêsu Kitô. Phép lạ này không chỉ là một hành động kỳ diệu, mà còn là biểu tượng của một giao ước tình yêu vĩnh cửu mà Thiên Chúa đã ký kết với nhân loại qua Con Một của Người.
Việc Chúa Giêsu hiện diện tại tiệc cưới Cana không phải là ngẫu nhiên. Bối cảnh của một lễ cưới mang một ý nghĩa biểu tượng rất lớn. Từ thời Cựu Ước, hình ảnh hôn nhân đã được sử dụng để diễn tả mối tương quan giữa Thiên Chúa và dân Người. Qua Chúa Giêsu, điều này được hoàn thành cách trọn vẹn: Thiên Chúa không chỉ kết hôn với nhân loại, mà còn tái lập một giao ước mới, một giao ước của tình yêu và lòng thương xót.
Khi rượu trong tiệc cưới Cana cạn kiệt, Mẹ Maria, với trái tim nhạy bén và tràn đầy yêu thương, nhận ra điều này. Mẹ không phàn nàn, cũng không vội vàng đi tìm giải pháp nơi con người, nhưng ngay lập tức đến với Chúa Giêsu. Mẹ thưa với Người: “Họ hết rượu rồi.” Câu nói của Mẹ không chỉ là lời cầu cứu, mà còn là biểu hiện của lòng tin tưởng tuyệt đối nơi quyền năng của Con mình.
Chúa Giêsu, dù ban đầu nói: “Giờ của tôi chưa đến,” nhưng trước sự tin tưởng và lời chuyển cầu của Mẹ Maria, Người đã thực hiện phép lạ đầu tiên. Hành động này không ồn ào, không khoa trương. Chúa Giêsu chọn cách hành động âm thầm, lặng lẽ nơi “hậu trường.” Người bảo các gia nhân đổ đầy nước vào chum, rồi đem đến cho người quản tiệc. Và khi nước biến thành rượu ngon, niềm vui đã được phục hồi, bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong trọn vẹn niềm hân hoan.
Phép lạ tại Cana không chỉ là một dấu chỉ về quyền năng, mà còn là lời khẳng định rằng Thiên Chúa luôn hiện diện trong những nhu cầu thường ngày của chúng ta. Người không chỉ là Đấng tối cao, xa cách, mà còn là Đấng luôn gần gũi, sẵn sàng can thiệp vào cuộc đời chúng ta một cách âm thầm nhưng đầy hiệu quả. Qua dấu lạ này, Chúa Giêsu bày tỏ rằng Người chính là chàng rể đích thực của nhân loại, Đấng mang lại niềm vui và sự sống dồi dào.
Hành động của Chúa Giêsu còn có một ý nghĩa sâu xa hơn: Người không chỉ biến nước thành rượu, mà còn làm cho rượu ấy trở thành rượu ngon nhất. Điều này cho chúng ta thấy rằng tình yêu của Thiên Chúa không bao giờ nửa vời, không pha trộn. Tình yêu ấy trọn vẹn, nhưng không, và luôn dành cho chúng ta điều tốt nhất. Thiên Chúa không bao giờ bỏ mặc nhân loại trong sự khô khan hay thiếu thốn, nhưng luôn ban cho chúng ta “rượu ngon” của ân sủng, niềm vui và sự tràn đầy.
Trong câu chuyện này, lời của Mẹ Maria với các gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo,” chính là trọng tâm và cũng là lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta. Để nhận ra dấu lạ của Chúa, chúng ta cần lòng tin tưởng và sự vâng lời. Các gia nhân tại Cana đã không hiểu tại sao phải đổ nước vào chum, nhưng họ vẫn làm theo lời Chúa. Và chính nhờ sự vâng lời ấy, phép lạ đã xảy ra.
Chúng ta thấy trong hành trình đức tin của chúng ta, có những lúc Chúa mời gọi ta thực hiện những điều mà lý trí không thể hiểu thấu. Đó có thể là tha thứ cho người xúc phạm mình, là yêu thương kẻ thù, hay là can đảm bước đi trên con đường mà ta không thấy điểm đến. Nhưng chính khi chúng ta tin tưởng và vâng lời, Chúa sẽ biến đổi cuộc đời ta, như Người đã biến nước thành rượu ngon tại Cana.
Phép lạ tại Cana cũng mời gọi chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa trong những chi tiết nhỏ bé và thường nhật của cuộc sống. Có thể đó là một lời an ủi từ một người bạn, một cử chỉ yêu thương từ gia đình, hay một sự giúp đỡ bất ngờ trong lúc khó khăn. Tất cả đều là những dấu chỉ cho thấy Chúa đang hiện diện và hành động trong cuộc đời chúng ta.
Hôm nay, chúng ta hãy cùng lắng đọng tâm hồn để nhìn lại những dấu lạ mà Chúa đã thực hiện trong cuộc đời mình. Hãy tự hỏi: Chúa đã can thiệp vào cuộc sống tôi như thế nào? Qua những biến cố nào tôi cảm nghiệm được tình yêu và lòng thương xót của Chúa? Hãy để lòng mình đầy tràn niềm vui và lòng biết ơn vì những gì Chúa đã làm.
Cuối cùng, chúng ta hãy đến với Mẹ Maria, Đấng luôn quan tâm và chuyển cầu cho chúng ta. Mẹ không chỉ là người dẫn dắt tại tiệc cưới Cana, mà còn là Đấng luôn âm thầm đồng hành cùng chúng ta trong mọi khúc quanh của cuộc đời. Hãy để Mẹ dạy chúng ta biết tin tưởng, biết vâng lời, và biết mở lòng đón nhận ân sủng của Chúa.
Nguyện xin Chúa Giêsu, chàng rể đích thực của nhân loại, luôn hiện diện trong cuộc đời chúng ta, để biến đổi những khô cạn của tâm hồn thành niềm vui tràn đầy. Và nguyện xin Mẹ Maria luôn đồng hành, dẫn dắt chúng ta đến gần Chúa hơn, để chúng ta luôn biết sống với niềm tin và lòng yêu mến vững bền. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
“HÃY LÀM THEO LỜI NGƯỜI BẢO” – DẤU LẠ CỦA ĐỨC TIN VÀ TÌNH YÊU THIÊN CHÚA
Hôm nay, chúng ta được mời gọi chiêm ngắm câu chuyện tiệc cưới tại Ca-na, nơi Chúa Giê-su thực hiện dấu lạ đầu tiên, biến nước thành rượu, và qua đó bày tỏ vinh quang của Người. Đây không chỉ là một phép lạ kỳ diệu mà còn là một bài học sâu sắc về tình yêu, sự gần gũi và lòng thương xót của Thiên Chúa.
Thánh Gio-an không gọi đây là một phép lạ, mà là một “dấu lạ.” Dấu lạ không chỉ là một hành động quyền năng tạo nên sự kinh ngạc, mà còn là một tín hiệu, một thông điệp sâu xa về tình yêu và sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời chúng ta. Qua câu chuyện này, Chúa mời gọi chúng ta hãy làm theo lời Người bảo, để nhận ra những dấu lạ mà Người vẫn âm thầm thực hiện trong cuộc đời ta.
Khi tham dự tiệc cưới, Đức Mẹ Maria là người đầu tiên nhận ra sự thiếu thốn: “Họ hết rượu rồi.” Đây là lời nhắc nhở rằng Đức Mẹ luôn quan tâm, luôn để ý đến những nhu cầu nhỏ bé và bình thường nhất của con cái mình. Mẹ không làm lớn chuyện, không phê phán hay than trách, mà âm thầm trình bày với Chúa Giê-su, và tin tưởng Người sẽ hành động.
Chúa Giê-su, dù ban đầu nói: “Giờ của tôi chưa đến,” nhưng trước sự tin tưởng tuyệt đối của Mẹ Maria và sự sẵn sàng của các gia nhân, Người đã can thiệp. Điều đặc biệt là hành động của Chúa diễn ra một cách kín đáo, gần như vô hình. Người không tạo nên sự chú ý, không biểu diễn quyền năng của mình trước đám đông. Tất cả diễn ra “nơi hậu trường,” trong sự thinh lặng, nhưng kết quả lại tràn đầy ân sủng: nước biến thành rượu ngon, niềm vui được phục hồi, và tiệc cưới trở nên viên mãn.
Chúa Giê-su đã chọn thực hiện dấu lạ đầu tiên trong một hoàn cảnh rất đời thường, giữa một gia đình bình dị, để đáp ứng nhu cầu thiết yếu và rất con người. Đây chính là cách Thiên Chúa hành động: gần gũi, dịu dàng, và đầy lòng trắc ẩn. Người không chỉ là Đấng tạo dựng vũ trụ, mà còn là Đấng đồng hành với chúng ta trong những chi tiết nhỏ bé của cuộc đời. Qua dấu lạ này, các môn đệ bắt đầu nhận ra vinh quang của Người, và niềm tin nơi họ được khơi dậy.
Điều đáng chú ý trong câu chuyện là Chúa không chỉ biến nước thành rượu, mà còn làm cho rượu ấy trở thành “rượu ngon nhất.” Trong các bữa tiệc thời bấy giờ, rượu ngon thường được dọn trước, còn rượu kém hơn để dành sau khi khách đã ngà ngà say. Nhưng Chúa lại chọn mang đến điều tốt nhất vào lúc cuối, như một biểu tượng rằng Thiên Chúa không bao giờ làm điều nửa vời. Tình yêu của Người dành cho chúng ta không hề giới hạn, không pha loãng, và luôn viên mãn. Niềm vui mà Chúa ban tặng không phải là “niềm vui pha nước,” mà là niềm vui tràn đầy và nhưng không.
Chúng ta thấy từ tiệc cưới Ca-na không chỉ nằm ở việc nhận ra quyền năng của Chúa, mà còn là lời mời gọi chúng ta sống đời mình với niềm tin và sự phó thác. Đức Mẹ Maria đã nói với các gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo.” Đây chính là chìa khóa để chúng ta bước vào mối quan hệ sâu sắc với Chúa. Sự vâng lời và tin tưởng tuyệt đối là cách mà chúng ta mở ra cánh cửa cho phép lạ xảy ra trong đời mình.
Mỗi người chúng ta, trong hành trình cuộc đời, đều có những khoảnh khắc khó khăn, những lúc tưởng chừng như niềm vui sắp tan biến. Nhưng chính trong những giây phút ấy, nếu ta biết phó thác cho Chúa, làm theo lời Người, thì Người sẽ biến đổi cuộc đời ta. Những “chum nước” nhạt nhẽo của đau khổ, lo toan, hay thất vọng sẽ được biến thành “rượu ngon” của bình an, hy vọng và niềm vui.
Hôm nay, anh chị em hãy nhìn lại cuộc đời mình, để nhận ra những dấu lạ mà Chúa đã thực hiện. Có thể đó là một khoảnh khắc khó khăn mà ta tìm thấy sức mạnh vượt qua. Có thể đó là một lời an ủi, một người bạn đồng hành, hay một ân sủng đặc biệt mà Chúa ban tặng. Hãy nhớ rằng, Thiên Chúa luôn gần gũi và âm thầm hành động trong cuộc đời ta, như cách Người đã làm tại tiệc cưới Ca-na.
Hãy học nơi Đức Mẹ lòng tin tưởng và sự vâng lời. Mẹ luôn quan tâm đến nhu cầu của chúng ta và luôn chuyển cầu cùng Chúa. Chúng ta hãy xin Mẹ giúp ta biết lắng nghe lời Chúa, biết phó thác đời mình cho Người, và biết sống với niềm tin rằng, dù cuộc đời có những lúc khó khăn, Chúa vẫn đang âm thầm biến đổi và làm mới cuộc đời ta mỗi ngày.
Nguyện xin Chúa Giê-su, Đấng đã làm dấu lạ tại Ca-na, tiếp tục thực hiện những phép lạ trong đời sống chúng ta, giúp chúng ta nhận ra tình yêu và vinh quang của Người. Và nguyện xin Đức Mẹ luôn đồng hành, dẫn dắt chúng ta đến gần Chúa hơn, để chúng ta luôn biết sống với niềm tin và niềm vui tràn đầy trong Người. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
“HÃY LÀM THEO LỜI NGƯỜI BẢO” – CON ĐƯỜNG TIN TƯỞNG VÀ BIẾN ĐỔI TRONG CHÚA
Trong hành trình đức tin của mỗi chúng ta, có những lúc Thiên Chúa dường như mời gọi ta tiến bước trên con đường mà lý trí không thể hiểu thấu. Qua đoạn Tin Mừng hôm nay, câu chuyện tiệc cưới tại Ca-na trở thành hình ảnh sống động về sự tin tưởng và vâng phục. Chính nhờ lòng tin và sự tuân phục ấy, phép lạ đã xảy ra, bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa và mở ra một mối quan hệ tràn đầy niềm vui giữa con người với Chúa.
Lời Đức Mẹ nói với các gia nhân, “Người bảo gì, các anh cứ làm theo,” không chỉ là lời nhắn nhủ đơn thuần, mà còn là bài học sâu sắc và con đường dẫn đến sự biến đổi trọn vẹn trong đời sống đức tin của chúng ta.
Khi dự tiệc cưới tại Ca-na, Đức Mẹ nhận thấy một vấn đề tưởng như nhỏ bé: tiệc cưới hết rượu. Đối với văn hóa Do Thái thời bấy giờ, điều này không chỉ là sự bất tiện mà còn mang ý nghĩa xã hội, ảnh hưởng đến danh dự của gia đình tổ chức.
Đức Mẹ không cố gắng tự giải quyết vấn đề, cũng không trách móc ai. Ngài nhẹ nhàng thưa với Đức Giê-su: “Họ hết rượu rồi.” Đây là lời cầu nguyện đơn sơ nhưng đầy tin tưởng. Mẹ không áp đặt giải pháp, chỉ phó thác hoàn toàn vào quyền năng của Con mình.
Khi Đức Giê-su nói, “Giờ của tôi chưa đến,” Đức Mẹ không nản lòng, cũng không tranh luận. Ngài chỉ nói với các gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo.” Chính nhờ sự tin tưởng này mà phép lạ đã xảy ra.
Bài học cho chúng ta: Nhiều lúc, chúng ta gặp những tình huống khó khăn, và lý trí không thể tìm ra giải pháp. Hãy học nơi Đức Mẹ lòng tin tưởng tuyệt đối vào Chúa. Đừng chỉ cầu xin theo ý mình, mà hãy để Chúa hướng dẫn, bởi Ngài biết điều gì là tốt nhất cho chúng ta.
Các gia nhân tại tiệc cưới có thể đã rất ngạc nhiên trước lời yêu cầu của Đức Giê-su: “Hãy đổ đầy nước vào chum.” Họ có thể đặt câu hỏi: Tại sao lại đổ nước? Nước thì liên quan gì đến việc hết rượu? Nhưng họ không nghi ngờ, không thắc mắc. Họ lặng lẽ vâng lời, và chính nhờ sự vâng lời ấy, nước đã biến thành rượu ngon.
Sự vâng lời không cần hiểu thấu đáo mọi sự, nhưng cần lòng tín thác. Khi chúng ta nghe và làm theo lời Chúa, dù đôi khi không hiểu hết ý nghĩa hay mục đích, chúng ta mở ra cánh cửa cho Chúa hành động trong cuộc đời mình.
Bài học cho chúng ta: Đừng sợ vâng lời Chúa, ngay cả khi những điều Chúa mời gọi có vẻ không phù hợp với ý nghĩ hay kế hoạch của chúng ta. Thiên Chúa luôn có một kế hoạch lớn hơn, và chính sự vâng lời là chìa khóa để phép lạ xảy ra.
Phép lạ tại Ca-na không chỉ là một hành động biến đổi nước thành rượu. Đó là một dấu chỉ sâu sắc về sự biến đổi từ bên trong, về cách Thiên Chúa có thể biến những điều tầm thường trong cuộc sống chúng ta thành những điều phi thường.
Chum nước tại tiệc cưới có thể được ví như chính cuộc đời mỗi người chúng ta: đôi khi nhạt nhẽo, đơn điệu, thậm chí vô nghĩa. Nhưng khi chúng ta để Chúa bước vào, Ngài sẽ biến đổi chúng thành "rượu ngon" – tràn đầy niềm vui, ý nghĩa và ân sủng.
Bài học cho chúng ta: Mỗi người hãy đặt đời mình vào tay Chúa. Đừng ngại dâng lên Ngài cả những yếu đuối, những thiếu thốn, những điều chưa hoàn hảo. Bởi chính từ những giới hạn ấy, Chúa sẽ làm nên điều kỳ diệu, như đã làm tại Ca-na.
Câu nói của Đức Mẹ là kim chỉ nam cho đời sống đức tin của mỗi người chúng ta. “Hãy làm theo lời Người bảo” là lời nhắc nhở rằng:
Câu chuyện tiệc cưới tại Ca-na là một lời mời gọi sâu sắc đến mỗi chúng ta: hãy tin tưởng và phó thác vào Chúa, hãy lắng nghe và làm theo lời Ngài. Khi chúng ta để Chúa bước vào, khi chúng ta vâng lời như các gia nhân đã làm, cuộc đời chúng ta sẽ được biến đổi.
Hãy nhớ rằng, Đức Mẹ không nói: “Hãy tự mình cố gắng” hay “Hãy tìm cách giải quyết.” Ngài chỉ nói: “Hãy làm theo lời Người bảo.” Chính từ sự đơn sơ ấy mà niềm vui và ân sủng tràn ngập.
Nguyện xin Chúa ban cho mỗi chúng ta lòng tin tưởng và sự vâng phục, để như Đức Mẹ và các gia nhân tại Ca-na, chúng ta cũng được nhìn thấy những phép lạ Chúa thực hiện trong cuộc đời mình. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
NHỜ MẸ ĐẾN VỚI CHÚA
Ta thấy đám cưới ở Do Thái là một dịp vui mừng. Thay vì tuần trăng mật, thì họ tổ chức tiệc tùng kéo dài cả tuần lễ. Vì thế số lượng rượu phải được tính toán cẩn thận kẻo bị thiếu hụt. Và sự kiện này lại xảy ra ở Cana, một thành phố nhỏ năm giữa Nadarét và biển hồ Tiberiat, là quê hương sinh trưởng của Nathanael, là nơi Chúa cho con của một sĩ quan gần chết được khỏi bệnh. Dù sao thì bữa tiệc hôm ấy không còn một giọt rượu nào, mà Chúa Giêsu và Mẹ Maria lại có mặt ở đó, vì có lẽ là chỗ bà con họ hàng.
Trước tình thế đó, Mẹ Maria chạy đến với Chúa Giêsu để xin Ngài cứu vãn. Thế là mặc dù giờ chưa đến, Chúa Giêsu cũng đã thực hiện phép lạ hoá nước thành rượu với số lượng lớn không ai ngờ: đến những sáu chum nước lã được hoá thành rượu thật ngon để đem lại niềm vui và hạnh phúc chan hoà cho mọi người.
Phép lạ đầu tay vào lúc khởi đầu sứ vụ đã được Chúa Giêsu thực hiện nhằm đem lại niềm vui và hạnh phúc cho cô dâu chú rể cũng như cho khách dự tiệc tại Cana cho thấy Ngài rất quan tâm đem lại hạnh phúc cho người khác. Nhiều phép lạ khác được Chúa Giêsu thực hiện sau nầy cũng không ngoài mục đích đó.
Maria xuất hiện ở Cana như mẹ Chúa Giêsu, Hôn Thê của Chúa và như là người Phụ Nữ tham gia vào công cuộc cứu rỗi thay thế cho Evà thất trung. Sự hiện diện của mẹ Maria trong đời sống chúng ta là một chú ý thường xuyên của Mẹ đến các nhu cầu của chúng ta nhờ sự hiểu biết mà Mẹ có được trong Thiên Chúa về những hoạt động, tư tưởng và tình cảm của chúng ta, và nhờ tình thương của mẹ đối với chúng ta. Chúng ta hãy vui sống dưới ảnh hưởng của Mẹ và hãy đón nhận Mẹ trong nhà chúng ta.
Trong tiệc cưới Cana, chúng ta nhìn thấy sự nhạy cảm của Đức Maria. Mẹ nhận thấy thiếu rượu và sự làm hỏng tiệc cưới của đôi tâm hồn. Mẹ muốn giúp đỡ nhưng biết rằng Mẹ không thể tự mình làm việc đó. Vì thế Mẹ quay lại Con Mẹ và xin Người giúp đỡ, và Người đã thực hiện với sự quảng đại. Có những lúc, tác vụ có nghĩa là nhận ra một nhu cầu và biết rằng chúng ta không thể xử lý một mình.
Câu chuyện Tin Mừng hôm nay nói đến sự hiện diện của Chúa Giêsu và Mẹ Maria tại một gia đình có đám cưới ở Cana. Và sự hiện diện của các Ngài không những đã mang lại niềm vui cho nhà đám, mà còn cứu cho gia đình này khỏi một bàn thua trông thấy. Nhờ các Ngài mà rượu đã hết lại trở nên dư dật. Nhờ các Ngài mà cô dâu chú rể và gia đình nhà đám khỏi bẽ mặt trước các thực khách. Nhờ các Ngài mà niềm vui của ngày cưới được tiếp tục và trọn vẹn.
Đức Maria giải quyết việc thiếu rượu bằng cách tin tưởng đến với Chúa Giêsu, và cầu nguyện. Mẹ dạy chúng ta phải đặt gia đình vào tay Chúa, phải cầu nguyện, phải khơi dậy niềm cậy để thấy rằng lo lắng của tha nhân cũng là lo lắng của ta, và lo lắng của ta cũng là lo lắng của Chúa. Cầu nguyện luôn nâng chúng ta, giúp chúng ta thoát khỏi những lo lắng của mình. Cuối cùng Đức Mẹ đã hành động. Lời Mẹ nói với các người giúp việc "Hễ Người bảo gì, thì phải làm theo" cũng là lời mời gọi chúng ta mở lòng mình cho Chúa Giêsu, "Đấng đã đến để phục vụ chứ không phải để được phục vụ" (Mc 10, 45).
Đức Maria nhún mình trước con bà và chỉ định Người như nhân vật chính: "Người bảo gì các anh cứ việc làm theo". Ở đó, đang thiếu rượu... và có lẽ, nào ai biết được, "tình yêu' cũng thiếu... Cuộc vượt qua là sự ra khỏi nước Ai Cập. Nhưng cũng là sự giải phóng khỏi sự nô lệ của tội lỗi và sự chết: "Rượu thiếu tượng trưng cho mọi thiếu sót sâu xa của chúng ta. Có rất nhiều hoàn cảnh của con người, ở đó chúng ta "không thể còn làm được gì mọi sự đều thiếu sót, không còn giải pháp trong hoàn cảnh của chúng ta lúc đó... Thế thì phải trông cậy vào một người khác vào Đấng Hoàn Toàn Khác, Đấng duy nhất có thể cứu: "Người bảo gì các bạn cứ việc làm theo".
Thấy nhà chủ hết rượu Đức Maria trình lên Chúa nhu cầu, thì nhận được một lời đáp ứng không mấy tích cực: "Chuyện đó can chi đến bà và con, giờ của con chưa đến." Làm thân bà mẹ mà phải hạ mình xin con đã là khó, nay lại nhận được một câu trả lời như thế, rất dễ nản lòng, mất hết cậy trông. Đức Maria không thế, Ngài vẫn bình tĩnh bảo những người giúp việc Đức Giêsu bảo gì cứ làm theo đó. Tại sao Đức Maria biết Chúa sẽ ra lệnh cho các kẻ giúp việc? Đó chỉ do bà tin. Bà chẳng vì cảm xúc mà nghi ngờ điều mình xin, nhưng lấy đức tin mà nắm lấy lời hứa của việc cầu nguyện: "Cứ xin thì được." Chính vì đức tin mà Maria dặn bảo các người giúp việc phải tuân theo lệnh Chúa.
Dấu chỉ tiệc cưới Cana cho thấy Thiên Chúa yêu thích cho chúng ta sống vui tươi hồn nhiên và trong sáng, bởi vì Tin Mừng cứu độ mà Chúa Giêsu đem đến cho chúng ta, chỉ là tin vui thật sự nếu chúng ta có thái độ sống lòng tin thật sự, nếu gương mặt, ánh mắt và cuộc sống chúng ta phản ánh niềm vui đó. Dấu chỉ tiệc cưới Cana dạy cho chúng ta biết rằng, để gặp gở Chúa Kitô chúng ta không cần phải là người thoát tục trở thành thiên thần, nhưng chỉ cần hiểu rõ thành loài người hơn, sống trọn vẹn ơn gọi làm người của chúng ta hơn theo mẫu gương của Chúa Giêsu Kitô nhập thể. Và để có thể hiện thực ơn gọi làm người, cần phải tập và sống các nhân đức nhân bản mỗi ngày, càng biết sống sâu đậm các nhân đức căn bản tự nhiên, chúng ta càng giống Chúa Giêsu làm người. Đó là nền tảng vững chắc đầu tiên, cần thiết trong cuộc sống ơn gọi Kitô. Thiếu các nhân đức căn bản này, người tín hữu mất quân bình, thường trở thành cuồng tín, có thái độ sống đạo lệch lạc.
Việc Đức Giêsu khởi sự làm những dấu lạ, rõ ràng loan báo vương quốc mới, triều đại của Đấng Mêsia. Ngày ấy được ngôn sứ Isaia mô tả là ngày mà Chúa toàn năng sẽ khoản đãi một bữa tiệc thịnh soạn đầy thịt cùng các món hảo hạng với rượu ngon nổi tiếng... Ngày ấy người ta sẽ nói: Đây là Thiên Chúa chúng ta. Chính Người là Đức Chúa chúng ta từng trông đợi" (Is 25, 9).
Việc thiếu rượu của gia đình Cana nói lên những thiếu thốn của gia đình chúng ta. Có những thiếu thốn về vật chất: cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thiếu thốn tiền cho con đi học, thiếu thốn thuốc men khi bệnh tật. Có những thiếu thốn về tinh thần: thiếu quan tâm chăm sóc lẫn nhau, thiếu khuyên bảo dạy dỗ con cháu, thiếu kính trọng trong đối xử, thiếu tế nhị trong lời nói. Nhưng trầm trọng nhất là những thiếu thốn về đời sống đạo đức: thiếu đức tin, thiếu lòng đạo đức sốt sắng, thiếu công bằng bác ái, thiếu trách nhiệm duy trì đời sống đức tin trong gia đình.
Sự hiện diện của Chúa Giêsu và Mẹ Maria trong tiệc cưới Cana là hình ảnh sự hiện diện của các Ngài trong gia đình và trong cuộc đời của chúng ta. Các Ngài hiện diện để thi ân giáng phúc cho chúng ta, bởi các Ngài là Cha, là Mẹ của chúng ta. Các Ngài hiểu rõ mọi nhu cầu của đời sống chúng ta, dù chúng ta chưa trình bày với các Ngài. Các Ngài sẽ bao bọc, sẽ chở che, sẽ yêu thương, sẽ dẫn dắt chúng ta qua mọi nẻo đường và trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống.
Lm. Anmai, CSsR
“HÃY LÀM THEO LỜI NGƯỜI BẢO” – SỰ KỲ DIỆU CỦA LÒNG TIN VÀ TÌNH YÊU THIÊN CHÚA
Hôm nay, qua các bài đọc và Tin Mừng, chúng ta được dẫn dắt bước vào một trong những hình ảnh đầy ý nghĩa và cảm xúc: tiệc cưới tại Ca-na, nơi Đức Giê-su thực hiện dấu lạ đầu tiên. Sự kiện này không chỉ bày tỏ vinh quang của Người mà còn là lời mời gọi sâu sắc đến mỗi chúng ta: tin tưởng vào Chúa, làm theo lời Ngài, và để Ngài biến đổi cuộc đời chúng ta.
Hình ảnh tại tiệc cưới Ca-na cho chúng ta thấy một tình cảnh quen thuộc: sự thiếu thốn và bất lực của con người. Khi tiệc cưới hết rượu, Đức Mẹ đã nhẹ nhàng thưa với Chúa Giê-su: “Họ hết rượu rồi.” Đây không chỉ là một lời xin, mà là một sự phó thác đầy tin tưởng vào quyền năng của Con mình.
Đức Giê-su, dù đáp lại rằng “Giờ của tôi chưa đến,” nhưng trước sự tín thác của Mẹ và sự vâng lời của các gia nhân, Người đã thực hiện dấu lạ. Nước biến thành rượu ngon là hình ảnh sống động về cách Thiên Chúa có thể biến đổi những điều tầm thường thành phi thường, nếu chúng ta biết tin tưởng và phó thác.
Hôm nay, mỗi chúng ta cũng được mời gọi dâng lên Chúa những “chum nước” của cuộc đời mình: những yếu đuối, lo toan, hay những khuyết điểm. Khi để Chúa bước vào, Ngài sẽ biến đổi chúng thành "rượu ngon" của niềm vui, bình an và ân sủng.
Lời Đức Mẹ nhắn nhủ với các gia nhân là một bài học quý giá cho mỗi chúng ta: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo.” Sự vâng lời này là yếu tố thiết yếu để phép lạ xảy ra. Các gia nhân không thắc mắc tại sao phải đổ đầy nước, không hỏi nước có thể làm gì trong một tiệc cưới thiếu rượu, họ chỉ đơn giản làm theo.
Đây cũng là lời mời gọi cho chúng ta hôm nay. Đôi khi, chúng ta nghi ngại hoặc lưỡng lự trước những điều Chúa dạy, nhưng chính khi chúng ta khiêm nhường làm theo lời Chúa, Ngài sẽ thực hiện những điều kỳ diệu trong cuộc đời chúng ta.
Đức Giê-su thực hiện dấu lạ không phải để phô trương quyền năng, mà để bày tỏ tình yêu và vinh quang của Thiên Chúa. Qua phép lạ này, các môn đệ đã nhận ra Đức Giê-su là ai và đặt trọn niềm tin nơi Người.
Anh chị em thân mến, trong cuộc sống, chúng ta có thể cảm thấy đôi lúc thiếu thốn “rượu ngon”: niềm vui, bình an, hy vọng. Nhưng hãy nhớ rằng Thiên Chúa luôn ở bên, sẵn sàng ban cho chúng ta rượu ngon của tình yêu và ân sủng. Điều kiện là chúng ta biết phó thác và làm theo lời Ngài.
Hôn lễ tại Ca-na không chỉ là một sự kiện, mà còn mang ý nghĩa biểu trưng sâu sắc. Thiên Chúa yêu thương nhân loại như một chú rể yêu cô dâu. Ngài muốn thiết lập một giao ước tình yêu, nơi mà con người được hưởng sự sống đời đời và niềm vui trọn vẹn.
Đây cũng là lời nhắc nhở rằng hạnh phúc thật sự không nằm trong những gì chóng qua, mà ở trong mối quan hệ với Chúa. Qua Bí tích Thánh Thể, Chúa tiếp tục ban cho chúng ta "rượu ngon" là chính Mình và Máu Ngài, để nuôi dưỡng và biến đổi chúng ta.
Hôm nay, chúng ta được mời gọi nhìn lại đời sống mình: liệu chúng ta đã để Chúa bước vào và biến đổi những “chum nước” của mình thành “rượu ngon” chưa? Hãy nghe theo lời nhắn nhủ của Đức Mẹ: “Người bảo gì, các anh cứ làm theo.” Và hãy nhớ rằng, trong mọi khó khăn hay thiếu thốn, Chúa luôn sẵn sàng đồng hành và ban cho chúng ta dư tràn niềm vui của Ngài.
Nguyện xin Chúa giúp mỗi chúng ta luôn biết tin tưởng, phó thác, và để Ngài biến đổi cuộc đời mình thành dấu chỉ vinh quang của Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
Vài lời ngày 19 tháng 1-2025
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, chúng ta thường xuyên bị bao quanh bởi những tin tức tiêu cực. Từ những thảm kịch, thiên tai, cho đến những vấn đề chính trị, xã hội hay những tranh cãi không ngừng. Điều đó dễ dàng khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi, lo lắng và mất đi niềm tin vào cuộc sống. Tuy nhiên, thay vì đắm chìm trong những tin tức tiêu cực ấy, hãy nhớ rằng, có những điều chúng ta có thể làm để giữ cho tâm hồn mình an yên và hạnh phúc.
Thay vì để những điều xung quanh làm mình sa lầy vào cảm giác bất lực hay buồn bã, ta hãy chọn cách sống, chọn cách hành động và tiếp tục kiên trì. Cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng chính trong những khoảnh khắc khó khăn ấy, ta mới nhận ra giá trị thực sự của sự nỗ lực và kiên trì. Mỗi ngày ta thức dậy, dù trong những điều kiện như thế nào, ta vẫn có thể chọn cách sống tích cực, tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, và tiếp tục làm những việc tốt đẹp.
Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể thay đổi được thế giới, nhưng ta hoàn toàn có thể thay đổi cách mình đối diện với nó. Việc ta kiên trì làm việc mỗi ngày, dù là công việc lớn hay nhỏ, chính là một cách thể hiện lòng kiên cường và khả năng tự vươn lên trong mọi hoàn cảnh. Đó là một sự hạnh phúc không đến từ những thành quả bề ngoài, mà là từ cảm giác an yên khi biết mình đang sống có ý nghĩa, đang làm hết sức mình và không bỏ cuộc.
Và hơn hết, chính trong quá trình làm việc, trong sự nỗ lực không ngừng nghỉ, ta sẽ tìm thấy những phúc lành mà Thiên Chúa đã ban tặng. Những phúc lành ấy có thể là những khoảnh khắc bình yên, những niềm vui nhỏ trong công việc hàng ngày, hoặc đơn giản là sự hài lòng khi biết mình đã làm hết khả năng. Đó là những điều mà không phải ai cũng nhận ra, nhưng nếu ta biết cảm nhận, ta sẽ thấy cuộc sống đầy ắp những ân sủng mà ta có thể trân trọng.
Hãy nhớ rằng, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình. Khi ta sống với tâm hồn bình an, kiên trì làm việc, dù thế giới bên ngoài có bao nhiêu bão giông, ta vẫn có thể tìm thấy sự thanh thản trong lòng. Bởi vì, những điều tích cực trong cuộc sống, không phải là thứ đến từ bên ngoài, mà là thứ ta tạo dựng được từ bên trong chính mình. Đó mới là hạnh phúc đích thực, và là món quà tuyệt vời mà Thiên Chúa đã ban cho ta.
Vài lời ngày 19 tháng 1 Lm. Anmai, CSsR